Nhà họ Lục không hề hay biết người đứng sau chuyện này chính là anh.
Hàn Thất Thất bình thản nói: “Nhà họ Hàn chúng tôi làm sao? Cần anh dạy dỗ à?”
Khí thế rất hùng hồn.
Đáy mắt Trương Minh Vũ xẹt qua một tia vui mừng.
Không biết từ bao giờ Hàn Thất Thất đã trưởng thành nhiều đến vậy.
Lục Chính Đình khẽ nhướng mày, châm chọc hỏi: “Tôi không có ý dạy dỗ ai cả. Chỉ có điều một Hoa Châu bé tí mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của Tĩnh Châu chúng tôi sao?”
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ khinh thường.
Đám người xung quanh cũng bày ra vẻ mặt trào phúng.
Đến từ Hoa Châu hả?
Chỉ là lũ rác rưởi!
Hàn Thất Thất nhíu chặt chân mày.
Trương Minh Vũ bật cười cất giọng nói: “Hoa Châu bé tí? Cậu chủ Lục đúng là người hay quên”.
“Không lẽ mày không nhớ lúc ở Hoa Châu đã bị đánh thê thảm như nào sao?”
Hả?
Nghe thấy thế, mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Lục Chính Đình bị đánh sao?
Đùa gì vậy?
Hắn cau mày giận dữ.
Bấy giờ mới nhìn thấy Trương Minh Vũ và Đinh Ninh ở bên cạnh.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét sang.
Ngay sau đó, sắc mặt của hắn lập tức đông cứng lại.
Hắn điên tiết gào lên: “Mày!”
Lần trước bị đánh hội đồng… hắn vẫn còn nhớ rất rõ!
Thấy hắn phản ứng như vậy, tất cả đều sợ ngây người.
Hắn như vậy, chẳng lẽ… thật sự đã bị đánh rồi sao?
Sao có thể… như vậy được?
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Xem ra mày vẫn còn nhớ tao đấy chứ”.
Lục Chính Đình nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, cho dù mày có hóa thành tro bụi tao cũng vẫn nhận ra mày!”
Căm hận thấu xương!
Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý.
Hắn nắm chặt tay lại, lạnh giọng rít gào: “Ranh con, tao vẫn đang buồn bực không có cơ hội đi tìm mày, không ngờ mày lại tự mò tới!”
“Hôm nay mày đừng hòng rời khỏi đây!”
Hắn vừa ra lệnh, tám gã vệ sĩ đằng sau thi nhau xông lên!