Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1536



Trương Minh Vũ nghe xong lập tức trợn tròn mắt.  

Đưa cổ phần cho mình?  

Hàn Thất Thất cũng kinh ngạc!  

Ánh mắt vô cùng hoang mang!  

Cho dù tin tưởng... cũng không đến mức như vậy chứ?  

Ông cụ Chu cười nói: "Không cần ngạc nhiên, yên tâm đi, ông sẽ không cho cháu đống cổ phần này như thế đâu".  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Nếu như tặng thật chắc anh không dám nhận.  

Làm gì có chuyện có bánh thịt miễn phí từ trên trời rơi xuống.  

Hàn Thất Thất hoang mang nói: "Nghĩa... là sao ạ?"  

Ông cụ Chu từ từ nói: "Cái này hai bọn cháu không cần quan tâm, nếu làm được thật... ông sẽ tự có tính toán riêng".  

Hả?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "ông cụ Chu, ông không sợ sau này cháu không trả chỗ cổ phần này cho ông à?"  

Ánh mắt của Hàn Thất Thất như lửa đốt.  

Ông cụ Chu cười hiền từ nói: "Ông tin vào ánh mắt của cháu ngoại ông".  

Nhưng nói xong, mắt ông ta lại sáng rực lên.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Hàn Thất Thất rất hoang mang.  

Lúc trước... sau chưa thấy ông nội tin tưởng cô ta như vậy bao giờ  

Nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ra.  

Cho dù thế nào, cũng đạt được mục đích rồi.  

Những cái khác không quan trọng.  

Trương Minh Vũ hỏi tiếp: "Tiếp theo đây phải làm thế nào?"  

Anh vô cùng sững sờ.  

Ông cụ Chu cười thần bí đáp: "Sau đây, cháu chính là chủ tịch của tập đoàn Chu Thị".  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoang mang!  

Chủ tịch?  

Đùa... sao?  

Hàn Thất Thất cũng bối rối không kém.  

Cứ như vậy mà nhận chức chủ tịch sao?  

Tin ánh mắt của cô ta, nhưng cũng không đến mức...  

Ông cụ Chu mỉm cười.  

Lặng lẽ nhìn.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hỏi lại: "Ông cụ Chu, ông... có chắc mình không đùa không ạ?"  

Ông cụ Chu hiền từ mỉm cười: "Lúc nào đi nhậm chức cũng được, từ nay, ông sẽ giao tập đoàn Chu Thị lại cho cháu".  

"Hy vọng... cháu được phụ lòng của ông và Thất Thất".  

"Nhà họ Chu có hưng thịnh hay không là dựa vào cháu đó!"  

Nói xong ông ta kích động vô cùng.  

Trương Minh Vũ ngớ người.  

Chuyện lớn như vậy mà sao giống đùa thế?  

Nhìn kỹ lại.  

Ông cụ Chu mặc dù đang cười.  

Nhưng...  

Không biết tại sao Trương Minh Vũ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.  

Thuận lợi.  

Thuận lợi quá!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức ạ".  

Cho dù thế nào anh cũng đạt được mục đích của mình rồi.  

Còn nhận được niềm vui ngoài ý muốn nữa.  

Còn về những cái khác... không đáng để quan tâm.  

Mắt Hàn Thất Thất lóe lên sự vui mừng.  

Thành công rồi!  

Ông cụ Chu khẽ mỉm cười: "Được rồi, bây giờ ông giao nhà họ Chu cho cháu đấy".  

"Ông cũng có thể nghỉ ngơi được rồi".  

Nói xong ông ta liền vẫy tay.  

Có một người phụ nữ bước xuống từ tầng hai.  

Vẻ mặt thận trọng,  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Ông cụ Chu cười nói: “Đây là thư ký của ông, cũng có tiếng nói nhất định trong công ty".  

"Cô ấy sẽ phối hợp cùng hai đứa hoàn thành tất cả mọi chuyện".  

Người phụ nữ kia mỉm cười gật đầu.  

Coi như đã chào hỏi.  

Trương Minh Vũ mỉm cười đáp lại.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.