Ông ta không còn cách nào nữa, ở lại chỉ có tự rước nhục vào thân thôi.
Ba người Chu Hướng Phát chỉ có thể yên lặng đi theo.
Cổ đông nhanh chóng rời đi.
Tất cả nhân viên đều trợn tròn mắt.
Cuối cùng, một người đàn ông đứng dậy, cầu khẩn nói: "Chủ tịch, bọn tôi... bọn tôi sai rồi! Bọn tôi bị họ lừa gạt!"
"Cầu xin cậu... tha thứ cho chúng tôi!"
Có người dẫn đầu, mười mấy người liền đứng ra.
Cầu xin Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cười nói: "Câu hỏi lựa chọn, sai vẫn là sai".
Nói xong anh liền đứng dậy rời đi.
Khi đi qua Chu Vân Phong, anh liền cười nói: "Anh cũng qua đây đi".
Chu Vân Phong sững sờ.
Hàn Thất Thất và Đinh Ninh đều đi theo.
Mọi người trợn tròn mắt.
Mặt mày đưa đám, hối hận đến xanh ruột!
Nhưng...
Trương Minh Vũ và mọi người quay về phòng làm việc.
Trương Minh Vũ ngồi xuống, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại giúp tôi?"
Chu Vân Phong mỉm cười đáp: "So với bọn họ, trông anh thuận mắt hơn chút".
"Hơn nữa tôi đã điều tra rồi, ông nội thực sự nhờ anh giúp đỡ".
"Tôi vẫn tin ông nội tôi".
Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.
Cách làm của Chu Vân Phong đúng là nằm ngoài dự tính của anh.
Hàn Thất Thất nhướng mày, lạnh lùng nói: "Cảm hơn anh, anh họ".
Vừa dứt lời, cơ thể Chu Vân Phong liền run rẩy.
Em ấy... lại gọi mình là anh họ rồi!
Chu Vân Phong lắc đầu xua tay nói: "Không cần, đây là điều anh phải làm mà”.
Trương Minh Vũ thấy vậy liền lắc đầu.
Đinh Ninh tiến lên hỏi: "Vậy tiếp theo đây phải làm thế nào?"
Trương Minh Vũ trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Sau đây phải nghĩ cách khống chế tập đoàn Chu Thị".
"Đầu tiên phải đảm bảo tập đoàn vận hành bình thường".
"Sau đó... từ từ giảm quyền lợi của bốn cổ đông kia, khiến họ hữu danh vô thực".
Đinh Ninh chần chừ nói: "Nhưng cổ phần trong tay bọn nó sớm muốn gì cũng gây ra họa".
Trương Minh Vũ lắc đầu bất lực nói: "Hết cách rồi, chúng ta không cướp được cổ phần của họ".
Đinh Ninh yên lặng gật đầu.
Đúng là vậy.
Trương Minh Vũ cười nói: "Thư ký Vương, bây giờ cô đi xử lý việc đuổi việc đi".
Thư ký Vương nhíu mày.
Bây giờ công ty vận hành thế nào.
Cuối cùng, thư ký Vương không nói gì nhiều, cô ấy quay người rời đi.
Trương Minh Vũ cầm điện thoại lên gọi điện cho Trần Thắng Nam.
Quản lý người là việc Trần Thắng Nam có thể đảm nhận được.
Giọng của Trần Thắng Nam ở đầu bên kia nhanh chóng vang lên: "Chào anh, anh có chuyện gì cần phân phó?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Cô tạm thời dừng việc đang làm lại, giao chuyện khách sạn ở Tĩnh Châu cho Vũ Nam, cô đưa mấy người qua Tĩnh Châu một chuyến".