Trương Minh Vũ cười nói: "Cứ từ từ mà nghĩ, tôi cho anh một phút, nếu không lựa chọn được... tôi sẽ giữ lại đôi tay anh, như thế không coi là quá đáng chứ nhỉ?"
Trời!
Đám đông lại hít mạnh một hơi.
Tất cả đều đã choáng váng.
Thế này thì... quá là độc ác đi!
Ánh mắt Trần Băng Băng cũng đã mờ mịt vô cùng.
Sao lại phát triển hoàn toàn trái ngược với dự tính như vậy?
Triệu Khoát hít sâu một hơi, hắn biết, mình đã rơi vào tình thế tiến không được, lui không xong.
Nhưng...
Bỗng nhiên, Liễu Thanh Duyệt đột ngột cất giọng dịu dàng: "Hai cánh tay... thì quá là lợi cho anh ta rồi".
"Em đó, là người mà không phải ai cũng có thể động vào".
Cô ấy vẫn không hề ngẩng đầu.
Nhưng giọng điệu cô ấy lại cực kì sắc bén.
Ực!
Đám đông xung quanh lại gian nan nuốt nước miếng.
Không rõ vì sao...
Bỗng bọn họ cảm nhận được một khí thế cực mạnh đang phát ra từ trên người Liễu Thanh Duyệt.
Một nỗi khủng hoảng lan tràn trong lòng!
Ánh mắt Triệu Khoát thoáng lóe lên một tia tức giận, hắn lạnh lùng nói: "Các người... chớ có quá đáng".
Liễu Thanh Duyệt bấy giờ mới ngẩng đầu, lạnh nhạt hỏi: "Quá đáng, thì anh có thể làm gì?"
Triệu Khoát nghẹn họng: "Tôi..."
Hắn há hốc miệng, lại chẳng nói nên lời.
Liễu Thanh Duyệt khinh thường cười nhạt, thong thả nói: "Không xử lí cho tốt việc này, nhà họ Triệu anh cũng không cần thiết tồn tại nữa".
Thanh âm của cô ấy vô cùng bình thản nhưng lại khiến người nghe hoàn toàn không hề hoài nghi.
Shhhh!
Đám đông lại một lần nữa hít hà thật mạnh.
Không hít được cũng phải cố mà hít vào.
Người đẹp này... còn ác hơn.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng mà... cũng đáng đời thôi.
Triệu Khoát nhíu mày, trầm giọng nói: "Cô... coi nhà họ Triệu của chúng tôi là cái gì?"
"Chỉ dựa vào mình cô mà đòi diệt nhà họ Triệu?"
Liễu Thanh Duyệt châm chọc cười cười.
Cô ấy lập tức lấy điện thoại di động ra, vẻ như muốn gọi cho một ai đó.
Triệu Khoát tức thì căng thẳng.
Chuyện này...
Là thật?
Phút chốc, Triệu Khoát cũng bắt đầu luống cuống.
Đáy mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Chị tư... thật sự có năng lực này sao?
Mọi người xung quanh cũng đã trợn mắt, há hốc miệng, như thể không tin nổi.
Bỗng ngay lúc này, có một giọng nói lảnh lót vang lên: "Chờ chút đã!"
Hả?
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Anh nhìn về phía người vừa lên tiếng, phát hiện đó chính là Trần Băng Băng, cô ấy đang bước ra từ bên trong.