Mấy viên cảnh sát lúc này mới chịu dừng tay, đứng nghiêm trang.
Tất cả đều thở hồng hộc.
Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đã xụi lơ trên mặt đất.
Chu Trường Minh hít thật mạnh một hơi.
Nhưng rốt cuộc, ông ta vẫn không biết phải nói gì.
Tần Minh Nguyệt thản nhiên lên tiếng: "Viện trưởng Chu, nếu đến khi điều tra, tôi phát hiện chuyện này có liên quan gì đến quý bệnh viện, chỉ sợ ông cũng phải tới uống trà một phen đấy".
Chu Trường Minh hừ lạnh một tiếng, nói: "Yên tâm, bệnh viện chúng tôi tuyệt đối sẽ không để xảy ra loại chuyện này".
Những lời này, chẳng rõ đang nói cho ai nghe.
Tần Minh Nguyệt cười lạnh, nói: "Tốt nhất là nên như vậy".
Mọi người quanh đó đều âm thầm chậc lưỡi.
Chu Trường Minh híp mắt nhìn.
Hôm nay... coi như đã mất sạch thể diện rồi.
Một lúc sau, Chu Trường Minh mới lạnh lùng nói: "Cục trưởng Tần, tôi cũng hi vọng cô có thể xem xét mọi việc theo phép công, nếu không... tôi cũng sẽ tố cáo cô với cấp trên đấy".