*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Dám làm em trai tôi bị thương như vậy, nếu không phải đang ở Hoa Châu, không ai giữ nổi cái mạng chó của ông đâu".
Chu Trường Minh khinh miệt: "Nói thì ai không nói được?"
Liễu Thanh Duyệt khẽ cười.
Cô ấy không thèm đáp, chỉ quay người đi đến bên giường.
Hàn Thất Thất và Lâm Kiều Hân đều xúm lại.
Tần Minh Nguyệt cũng rất muốn qua đó.
Nhưng... trước mặt có nhiều người đang nhìn như vậy, làm thế sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Cuối cùng, cô ta cố gắng nhịn xuống.
Ba cô gái ngồi xuống cạnh giường.
Đám đông đang xúm xít xung quanh thấy thế, khóe miệng ai nấy đều co rút một cái.
Thật đúng là... bốn mỹ nữ tuyệt sắc!
Tên ranh kia sao mà có phúc lớn như vậy?
Liễu Thanh Duyệt tỉ mỉ quan sát vết thương.
Hàn Thất Thất và Lâm Kiều Hân ngồi bên, lo lắng nhìn.
Lát sau, Liễu Thanh Duyệt nghiến răng hỏi: "Bị thương thì sao không nói ngay cho tôi biết?"
Giọng cô ấy dường như đang oán trách.
Hàn Thất Thất bĩu môi, lí nhí: "Tại... Tại Trương Minh Vũ không cho nói với chị".
Cô ta vẫn khá e dè trước Liễu Thanh Duyệt.
Lâm Kiều Hân cũng gật đầu, nói: "Anh ấy sợ chị tức giận..."
Không hiểu sao, cô hơi chột dạ khi nói thế.
Liễu Thanh Duyệt hít sâu một hơi, lạnh nhạt bảo: "Em là vợ em ấy, chẳng lẽ em không coi trọng tính mạng của em ấy à?"
Lâm Kiều Hân cúi đầu.
Hôm nay... cô đã cảm nhận được rất nhiều điều.
Rõ ràng đó đều là chuyện cô nên làm, nhưng cô lại không làm.
Trái lại...
Lâm Kiều Hân càng thêm tự trách.
Liễu Thanh Duyệt lắc đầu, không muốn nhiều lời hơn nữa.
Cô ấy chỉ quay lại nhìn vết thương của Trương Minh Vũ.
Trong đôi mắt đó tràn đầy xót thương.