*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng...
Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.
Chu đáo đến vậy sao?
Lâm Kiều Hân lại quay lại phòng bếp, bưng đĩa khác ra.
Trương Minh Vũ hưng phấn xoa tay.
Bị kích thích kiểu này... cũng hay!
Lâm Kiều Hân nhanh chóng bày hết thức ăn lên bàn trà.
Còn xới cho Trương Minh Vũ bát cơm!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Cảm thấy ấm áp.
Hai người bắt đầu ăn cơm.
Trương Minh Vũ gắp một miếng thịt.
Lâm Kiều Hân dừng động tác trên tay, con ngươi xinh đẹp hiện lên vẻ mong đợi.
Trương Minh Vũ không chú ý.
Anh nhanh chóng bỏ thịt vào miệng, nhẹ nhàng nhai.
Á!
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, anh kinh ngạc nói: "Ngon thế, cô... nấu sao?"
Lâm Kiều Hân lập tức đắc ý.
Một lúc sau, cô lạnh lùng nói: "Đúng vậy".
Nói xong, cô lại gắp một miếng thịt vào trong miệng.
Rất dửng dưng.
Chẳng thể giấu nổi ý cười trong mắt.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Gì vậy...
Nhưng Trương Minh Vũ chẳng thèm để ý.
Hôm nay Lâm Kiều Hân khiến anh cảm thấy rất kinh ngạc.
Anh ăn từng miếng lớn.
Lâm Kiều Hân thấy vậy mắt lại sáng rực lên!
Vui quá!
Nhưng Lâm Kiều Hân đang cố nén nhịn.
Mặc dù hiểu nhưng không bỏ được...
Cụ thể là bỏ cái gì thì bản thân cô cũng không biết.
Bọn họ chẳng mấy mà ăn xong bữa cơm.
Trương Minh Vũ dựa vào ghế sofa, vui vẻ xoa bụng.
Không có gì bằng một bữa cơm ngon lúc bụng đói!
Lâm Kiều Hân lặng lẽ thu dọn bát đĩa.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Sao cô... hiền thục vậy?
Trương Minh Vũ dựa vào ghế sofa, lặng nhẽ nhìn Lâm Kiều Hân.
Điều này khiến Lâm Kiều Hân xấu hổ.
Khi đối mặt với Trương Minh Vũ, vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhưng khi quay người, khuôn mặt lại ửng đỏ.
Lâm Kiều Hân ơi là Lâm Kiều Hân, mày sao vậy?
Liêm sỉ đi đâu mất rồi!
Lâm Kiều Hân thu dọn xong, ngồi đối diện Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Lâm Kiều Hân liếc xéo.