Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1708



Dù không phải lần đầu nghe thấy nhưng Lâm Kiều Hân vẫn ngượng ngùng đỏ mặt.  

Cô xấu hổ cúi đầu.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng một tia bất đắc dĩ.  

Lâm Diểu đắc ý cười cười, mắt như lóe sáng đầy tinh nghịch.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: "À ừm... gọi em ra để nhờ giúp việc này, em tìm vài người bố trí lại tường vây và dưới chân tường một chút nhé".  

Bố trí?  

Lâm Diểu thoáng ngẩn ra.  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Anh muốn đào chân tường lập vài cái bẫy, cả trên mặt tường cũng tìm cách bố trí chút bẫy rập gì đó".  

"Em gọi nhân viên trang hoàng bên công ty chúng ta qua làm đi, hãy bảo đảm càng ít người biết chuyện này càng tốt".  

Việc này...  

Lâm Diểu trợn to mắt.  

Lâm Kiều Hân đã chau mày, đáy mắt thoáng hiện một tia lo lắng.  

Lẽ nào...  

Cô khẽ cắn răng, bồn chồn không dứt.  

Lâm Diểu vẫn còn ngây ra nhưng vẫn gật đầu: "À... Vâng, vậy để đến tối em cho người làm nhé?"  

Trương Minh Vũ chần chừ giây lát rồi mới nói: "Vậy cũng được".  

Lâm Diểu gật đầu ghi nhớ.  

Trương Minh Vũ tỉ mỉ nói lại những ý tưởng của mình cho Lâm Diểu.  

Lâm Diểu vẫn yên lặng ghi nhớ.  

Sự tình vốn không nhiều, chỉ một lát, Trương Minh Vũ đã dặn dò xong.  

Lâm Diểu rời khỏi đó, bắt đầu đi chuẩn bị.  

Trương Minh Vũ thấy thế, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.  

Hi vọng... thứ này có thể có tác dụng!  

Nhưng...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lại lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Người thuộc tổ 11 của nhà họ Âu Dương đã cho anh đủ phiền toái rồi.  

Giờ lại thêm tổ 11 của Thần Ẩn nữa...  

Ủa!  

Sao lại đều là tổ 11 thế nhỉ?  

Trương Minh Vũ thoáng hoang mang, nhưng cũng không suy ngẫm kĩ hơn.  

Lâm Kiều Hân mím môi, hỏi: "Lần này sắp có nguy hiểm sao?"  

Ặc...  

Trương Minh Vũ lúng túng cười bảo: "Không tính là nguy hiểm, chỉ là hơi phiền phức chút thôi, không cần lo đâu".  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.  

Song, ánh sáng trong mắt cô như vừa ảm đạm đi phần nào.  

Cô... vẫn chưa thể giúp gì cho anh.  

Bỗng lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại di động ra, là cuộc gọi của Vương Vũ Nam.  

Chuyện gì thế nhỉ?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Anh nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Vương Vũ Nam nôn nóng nói ngay: "Anh, không ổn rồi, Hồng Thái có chuyện rồi".  

Trương Minh Vũ bình tĩnh nói: "Đừng vội, từ từ nói thôi".  

Phù!  

Vương Vũ Nam nỗ lực bình ổn hơi thở, chậm rãi nói: "Đột nhiên có người tới kiểm tra, nói là tình trạng vệ sinh của khách sạn chúng ta không đạt yêu cầu, bắt phải... ngừng kinh doanh để chỉnh đốn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.