Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1709



Cái gì?  

Trương Minh Vũ chau mày, hỏi: "Sao lại thế được? Chẳng phải vệ sinh vẫn luôn đạt tiêu chuẩn đó sao?"  

Vương Vũ Nam cực kì kiên định đáp: "Hôm nay em vừa kiểm tra xong, chắc chắn không thành vấn đề mà".  

"Nhưng... bọn họ cứ khăng khăng nói điều kiện vệ sinh của chúng ta không đạt yêu cầu".  

Việc này...  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, hỏi: "Thì cứ cho là vệ sinh không đạt yêu cầu thì cũng không đến mức bắt chúng ta đóng cửa chỉnh đốn chứ?"  

"Đấy là quy định ở đâu ra?"  

Vương Vũ Nam cũng tức giận không kém, hổn hển nói: "Em cũng nói thế, nhưng... bọn họ bảo, đây là quy định của bọn họ".  

"Bảo em không phục cũng phải bấm bụng mà chịu".  

Cái gì?  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Bình thường mà nói, chuyện không đến mức đó chứ nhỉ.  

Bỗng, Trương Minh Vũ như vừa ngửi được một mùi âm mưu đâu đây.  

Lẽ nào...

Trương Minh Vũ vội hỏi: "Vậy người đó có ý đe dọa em để đòi tiền không?"  

Vương Vũ Nam vội lắc đầu, nói: "Không, em đã thử rồi, nhưng người đó nói điều kiện vệ sinh không đạt yêu cầu, không phải là vấn đề dùng tiền có thể giải quyết được..."  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng lạnh.  

Nếu không phải vì tiền thì tức là có vấn đề!  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới hỏi: "Hiện giờ bọn họ đang ở nơi nào?"  

Vương Vũ Nam nôn nóng nói: "Bọn họ đã ghi chép xong, đang muốn tới một chi nhánh khác của chúng ta".  

Trương Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng.  

Nếu quả đúng như vậy...  

Hừ!  

Trương Minh Vũ nặng nề nói: "Anh biết rồi, anh sẽ tới ngay!"  

Nói đoạn, anh cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân chau mày, hỏi: "Sao thế?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười nhẹ, nói: "Không có gì, bên phía khách sạn gặp chút chuyện nhỏ, tôi cần phải qua đó xem xem thế nào".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Nhưng chân anh..."  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô cứ yên tâm, hiện giờ tôi đã tạm thời đi lại được, như thế là đủ rồi".  

Lâm Kiều Hân mím môi, nói: "Không được, tôi phải đi cùng anh".  

Dù sao thì... ngoài kia cũng quá nguy hiểm...  

Chà...  

Trương Minh Vũ nhìn cô, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.  

Cô đi cùng chẳng phải càng nguy hiểm hơn à!  

Nhưng anh cũng hiểu, Lâm Kiều Hân chỉ quá lo lắng cho anh mà thôi.  

Hồi lâu sau, anh mới lúng túng cười bảo: "Hay là cô cứ ở lại nhà đi, cô đi theo tôi, tôi cũng không được yên tâm".  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, nói: "Nhưng..."  

Không đợi cô nói xong, Trương Minh Vũ lại bổ sung: "Hay là... tôi bảo Long Tam đi cùng tôi?"  

Lâm Kiều Hân nghe nói thế liền chần chừ hồi lâu.  

Cuối cùng, cô bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được... Anh phải cẩn thận chút, đi nhanh về sớm nhé".  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Được, xong việc tôi sẽ về ngay".  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Trương Minh Vũ quay người, chậm rãi đi ra cửa.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, tuy đã nói vậy, rốt cuộc cô vẫn không yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.