*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng không ai dám nói một câu!
Trương Minh Vũ thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ai da, đám lừa đảo, các người thật đáng ghê tởm".
"Thôi được rồi, đuổi hết ra ngoài đi".
Nói xong, anh nhẹ nhàng phất tay một cái.
Thế này..
Đám người quanh đó đã hoàn toàn bối rối.
Làm thế này thì...
Chẳng phải là bắt nạt người thái quá à!
Long Tam vươn tay, mỗi tay xách một kẻ, đi ra cửa.
Ánh mắt Vương Vũ Nam như bừng sáng.
Quá là oách!
Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng lộ một nụ cười nhẹ.
Sự việc sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Đám đông quanh đó đều đã đờ đẫn người ra như hóa đá.
Một lúc sau, gã đeo kính mới gian nan đứng lên, cả giận quát: "Thằng ranh này, mày nhất định phải chết, mẹ kiếp, mày chết chắc rồi".
Nói xong, gã ta lấy điện thoại di động ra.
Trương Minh Vũ chau mày.
Chính chủ tới?
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Gã đeo kính nghiến răng nghiến lợi nói: "Thưa ngài, có người đánh tôi!"
"Vâng..."
"Vâng!"
Gã ta nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, nhìn sang phía Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Mọi người đều ngây ra chờ.
Đây là...
Gã đeo kính ngửa đầu, cười lạnh: "Ranh con, mày nhất định phải chết! Hôm nay không chỉ có mày tàn đời mà Hồng Thái này cũng xong rồi! Chắc chắn nơi này sẽ bị cưỡng chế đóng cửa".
"Ranh con, đây chính là kết cục của kẻ dám xúc phạm đến tao, hiểu chưa?"
Nói đoạn, gã ta kênh mặt đầy ngạo nghễ.
Xung quanh đều ồ cả lên.
Trương Minh Vũ chỉ bình thản liếc mắt một cái, vẻ như chẳng muốn hiểu.
Thái độ này của anh khiến gã đeo kính nghiến răng ken két.
Mày cứ chờ đấy cho tao!
Thời gian chậm rãi trôi đi, sảnh đón tiếp của khách sạn vẫn cứ chìm trong tĩnh lặng.
Đám đông ở đây đều đang chờ xem kịch vui.
Gã đeo kính bình tĩnh lại, chỉ cười khẩy nhìn Trương Minh Vũ.
Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng treo một nụ cười nhẹ.
Người sắp tới... sẽ là ai?
Âu Dương Triết?
Càng nghĩ, anh càng cảm thấy, ngoài Âu Dương Triết ra, không còn ai mang thái độ cừu hận sâu sắc như thế này với anh nữa.
Trương Minh Vũ thầm nghĩ, tôi muốn xem xem anh định đối phó với tôi thế nào.
Long Tam mang ghế tới, Trương Minh Vũ thong thả ngồi xuống.
Anh không đứng lâu được.
Mặc dù hiện giờ đi lại không thành vấn đề nhưng đứng quá lâu, chân sẽ hơi run.
Chẳng bao lâu sau, anh đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng còi ô tô vang lên.
Hả?
Trương Minh Vũ chau mày.
Mọi người xung quanh cũng dồn mắt nhìn ra cửa.