Không kịp nói hết câu, một âm thanh giòn giã đã vang lên, cắt đứt mệnh lệnh của gã ta.
Mấy cái răng bay lên không trung...
Thế này...
Đám đông lập tức trợn tròn mắt, đờ đẫn nhìn diễn biến quá mức kịch liệt này.
Thật quá điên cuồng!
Trương Minh Vũ chỉ nhếch miệng cười nhẹ.
Tưởng tôi không dẹp yên được các người?
Một giây sau, gã đeo kính đã ngã vật ra đất.
Âu Dương Tĩnh híp mắt giận dữ.
Tay Trương Minh Vũ này... quả là khó đối phó.
Nhưng chỉ giây lát sau, Âu Dương Tĩnh đã lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng quát lớn: "Ranh con, dám đánh nhân viên đang chấp hành nhiệm vụ của chúng tôi à?"
"Anh có biết hậu quả sẽ thế nào không?"
Trương Minh Vũ nhún vai, nói: "Tôi tấn công khi nào? Nãy giờ tôi vẫn ngồi đây mà..."
Muốn giở trò vô lại, anh đây không thiếu chiêu!
Âu Dương Tĩnh hít sâu một hơi, quát lên: "Người kia không phải là người của anh sao?"
Trương Minh Vũ ra vẻ bất đắc dĩ, cười nói: "Ấy, không nên nói năng lung tung nhé, tôi không quen biết người kia đâu".