Đỗ Nam Thiên cười bảo: "Để tránh việc cục trưởng Tần đây về trụ sở lại làm ra chuyện gì không công bằng, hay là cô cứ... phán quyết ngay ở đây đi".
Việc này...
Tất cả đều kinh ngạc sững sờ.
Người này... muốn ép chết Trương Minh Vũ đây mà!
Tần Minh Nguyệt chau mày, lạnh nhạt nói: "Đây là chuyện của bên tòa án, có liên quan gì tới cục cảnh sát chúng tôi?"
Đỗ Nam Thiên đắc ý cười cười: "Tối thiểu cô cũng có thể cung cấp một biên bản tường trình về vụ án chứ nhỉ".
"Đóng dấu vào là được".
Việc này...
Trương Minh Vũ chau mày.
Biên bản tường trình về vụ án chính là một trong những nhân tố quan trọng nhất để thẩm lí và đưa ra phán quyết trước tòa.
Nếu như...
Tần Minh Nguyệt quắc mắt, lạnh lùng nói: "Không được! Cụ thể sự việc như thế nào, chúng tôi còn cần điều tra thêm, hiện tại chưa thể lập biên bản ngay được".
Sao cô ta lại không biết?
Nụ cười trên môi Đỗ Nam Thiên vụt tắt, lão ta lạnh lùng nói: "Nếu đã thế, vậy tốt hơn hết là đổi người khác lên ngồi vào vị trí cục trưởng này đi".
Nói đoạn, lão ta lại cầm điện thoại di động lên.
Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, lửa giận trong mắt như sắp trào ra ngoài.
Thật quá quắt!
Âu Dương Triết lại nhếch miệng, nở một nụ cười châm chọc.
Tên nhãi ranh kia, đây là kết cục do mày tự chuốc thôi.
Trương Minh Vũ cũng thoáng lộ vẻ lo lắng.
Làm sao đây?
Nếu lập bản tường trình vụ án tại đây thì coi như anh xong đời rồi! Nhưng nếu không làm... thì Tần Minh Nguyệt cũng xong đời!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Hiện giờ tôi đã làm việc đúng theo quy định, ông gọi điện đi liệu có ích gì?"
Đỗ Nam Thiên cười ngạo nghễ: "Cô có làm việc đúng quy định hay không... thì có liên quan gì đến việc cô có giữ được chức vị này không đâu?"
Nói đoạn, lão ta trào phúng cười to.
Thế này...
Đám đông quanh đó đều cả kinh.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Ý của Đỗ Nam Thiên đã rất rõ ràng.
Cô không chịu nghe lời, tôi sẽ xử lý cô!
Đám người quanh đó càng ngày càng lộ rõ vẻ khinh khi.