*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, lửa giận phừng phừng bùng lên trong đáy mắt.
Nhưng... cô ta cũng không biết phải làm sao bây giờ!
Âu Dương Triết cười khẽ một tiếng, nói: "Cục trưởng Tần, tôi khuyên cô một câu, ngoan ngoãn phối hợp làm việc đi, vì một gã Trương Minh Vũ mà làm trễ chuyện lớn của cô, có đáng không?"
Thình thịch!
Vừa nghe anh ta nói thế, trái tim Tần Minh Nguyệt chợt nhảy vọt.
Nhưng...
Đáy mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng lóe lên.
Phải làm sao đây?
Đỗ Nam Thiên giơ điện thoại lên, cười nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của cô, cô... liệu mà làm".
Nói đoạn, lão ta đặt ngón tay lên dòng tên một người trong danh bạ.
Tư thế sẵn sàng gọi đi!
Ực!
Tần Minh Nguyệt gian nan nuốt nước miếng, cô ta lo lắng vô cùng.
Một bên là gia tộc.
Một bên là... Trương Minh Vũ!
Phải làm sao đây?
Đám đông xung quanh cũng cười nhạt, lẳng lặng theo dõi.
Âu Dương Tĩnh ung dung như đang xem trò vui.
Trương Minh Vũ thấy thế, bất đắc dĩ nói: "Không sao đâu, cô cứ làm theo lời ông ta đi, tôi sẽ không việc gì đâu".
Tần Minh Nguyệt nhíu chặt mày.
Nếu làm thật... thì sao có thể không việc gì?
Đỗ Nam Thiên ngông cuồng cười lớn, giễu cợt: "Ranh con, mày tưởng mày là ai?"
"Không việc gì?"
"Tao cho mày biết, trưa mày bước chân đi vào thì chỉ cần đến tối là tao có thể khiến mày bị xử bắn".
"Đây chính là năng lực của tao đấy, hiểu chưa?"
Nói đoạn, lão ta ngạo nghễ nhìn Trương Minh Vũ.
Tần Minh Nguyệt càng thêm lo lắng.
Cô ta thật sự không hề hoài nghi lời Đỗ Nam Thiên vừa nói.
Bởi dẫu sao, con trai lão ta là Đỗ Vạn Quốc còn đang nắm quyền trong tay.
Mặc dù nhà họ Tần cũng coi như có thế lực, nhưng rồng tuy mạnh cũng không đè đầu được rắn bản địa, nhà họ Tần ở quá xa!
Tần Minh Nguyệt đã bắt đầu luống cuống.
Trương Minh Vũ cũng càng ngày càng căng thẳng.
Đám người quanh đó chỉ khinh khỉnh cười giễu.
Âu Dương Triết cũng khinh miệt nhìn họ, chờ đợi.