Lâm Kiều Hân thở ra một hơi nhẹ nhõm, lẳng lặng ngồi nghỉ trên sofa.
May quá...
Trương Minh Vũ cũng ngồi xuống, đùi anh đã mỏi nhừ.
Hiện giờ tuy đã có thể đi lại tự nhiên như người thường nhưng nếu dồn lực lâu quá thì vẫn sẽ thấy đau.
Lâm Kiều Hân vờ bình thản hỏi: "Đùi anh sao rồi?"
Ừm...
Trương Minh Vũ thận trọng cảm thụ lại một chút rồi cười đáp: "Hiện giờ chỉ thấy hơi mệt, cũng khá hơn nhiều rồi".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Chỉ cần không xuất hiện bệnh trạng gì như trúng độc là tốt rồi.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Bên ngoài cũng không có bất kì tiếng động nào.
Trương Minh Vũ vô cùng phiền muộn trong lòng.
Đêm nay... liệu Thần Ẩn có tới không nhỉ?
Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Anh nghĩ gì thế?"
Trương Minh Vũ cười cười qua loa: "Không nghĩ gì".
Hử?
Lâm Kiều Hân thoáng chau mày.
Bỗng chuông điện thoại reo vang.
Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua màn hình, con ngươi lập tức lóe lên một tia sáng kì dị.
Lý Thiên Vinh!
Anh nhanh chóng nhận điện thoại, cười hỏi: "Ông chủ Lý à, có chuyện gì vậy?"
Lâm Kiều Hân cau mày nhìn anh.
Lúc này, mắt Trương Minh Vũ như sáng rực lên đầy hào hứng.
Lý Thiên Vinh kia... muốn giở trò gì vậy?
Giây lát sau, giọng cười ha hả của Lý Thiên Vinh đã vang lên trong loa điện thoại: "Người anh em Trương Minh Vũ à, vừa rồi tôi đã về suy nghĩ cẩn thận lại, tôi cũng nhận ra đúng là mình đã hơi quá đáng".
"Vì thế, lần này tôi gọi điện tới để nói lời xin lỗi với cậu".
"Mong người anh em Trương Minh Vũ có thể tha thứ cho những hành vi không phải của tôi".
Hả?
Trương Minh Vũ chau mày.
Lại muốn chơi chiêu gì đây?
Lâm Kiều Hân cũng hết sức nghi hoặc.
Cô nhích chân tiến đến bên cạnh Trương Minh Vũ.
Chuyện là thế nào, cô cũng muốn nghe xem.
Trương Minh Vũ cười đáp: "Ông chủ Lý đây khách sáo quá rồi, tha thứ thì không thành vấn đề".
Hừ!
Lý Thiên Vinh âm thầm cười lạnh một tiếng, lấy giọng khách khí nói: "Nếu đã thế, hay là chúng ta hẹn nhau tới chỗ nào đó đi, tôi cũng muốn chính thức xin lỗi người anh em một cách long trọng chút".
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên.
Tay Lý Thiên Vinh này... định giở trò gì?
Tuy không biết rốt cuộc người này muốn làm gì, nhưng...
Sao anh có thể để ông ta được như ý?
Trương Minh Vũ cười sảng khoái, nói: "Xin lỗi thì cũng được thôi, nhưng để hôm khác đi, hôm nay đã muộn lắm rồi".