Lý Thiên Vinh lại cười ha hả, oang oang nói: "Người anh em Trương Minh Vũ, cậu đừng có vội mà, chúng ta ra ngoài gặp nhau chút đi".
"Cậu không chịu tha thứ cho tôi, lòng tôi không yên được".
Trương Minh Vũ khách khí cười nói: "Ông chủ Lý khách sáo quá rồi, tôi tha thứ cho ông, còn việc xin lỗi thì thôi bỏ đi cũng được".
Mẹ kiếp!
Lý Thiên Vinh nghiến răng nghiến lợi vì tức, nhưng vẫn phải ra vẻ khách khí nói: "Không được không được, không bồi thường cho cậu một chút, lòng tôi không yên”.
"Hay là vầy đi, cậu ra đây, tôi xin lỗi cậu rồi chúng ta bàn lại chuyện hợp tác".
"Cậu thấy sao?"
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe sáng.
Chắc chắn có vấn đề.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhẹ: "Ông chủ Lý làm thế có hơi quá đáng rồi đấy, muốn tôi tha thứ cho ông lại còn muốn tôi hợp tác làm ăn với ông?"
"Ông như thế có hơi tham lam quá đấy".
Ơ...
Nghe thấy thế, Lý Thiên Vinh hoang mang không hiểu.
Bên này, Lâm Kiều Hân cũng bối rối ra mặt.
Rõ ràng chính anh đang muốn hợp tác với người ta mà, sao lại...
Tuy cũng hiểu được vấn đề nhưng Lâm Kiều Hân vẫn thấy hơi gượng.
Một lúc sau, Lý Thiên Vinh mới tỉnh táo lại, nhưng ông ta đã tức đến độ sắp nghiến nát hàm răng rồi.
Thật là không biết xấu hổ!
Ông ta há miệng, nhưng lại không biết phải nói thế nào...
Trương Minh Vũ lại cười nói: "Thôi được rồi, tôi cúp máy nhé, tôi tha thứ cho ông, chuyện hợp tác thì để hôm khác bàn sau đi".
"Đối với bên ông, thực ra tôi không hài lòng lắm".
Nói xong, anh nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Xoảng!
Lý Thiên Vinh tức giận ném ngay điện thoại di động xuống đất.