*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một lúc sau hắn cười nói: "Được, vậy không nói nữa".
Nói xong hắn dựa vào ghế.
Hả?
Trương Minh Vũ ngớ người.
Làm gì vậy? Không gọi người sao?
Căn phòng riêng lập tức trở nên yên tĩnh.
Không ai động đậy...
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất lực.
Tổ trưởng tổ mười một... sống kiểu Phật hệ sao.
*Phật hệ: Ý chỉ những người sống thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.
Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: "Nếu anh không làm gì thì chúng tôi rời đi nhé".
Nói xong liền đứng dậy mở cửa phòng riêng.
Sơn Bản Lộ vẫn bất động.
Đám Lý Thiên Vinh vô cùng hoang mang.
Bà hai trợn mắt há mồm.
Trương Minh Vũ nhìn qua khó chịu nói: "Mấy người sững sờ cái gì? Đi thôi".
Hả??
Bà hai và bà cả sững sờ.
Lâm Tuấn Minh cũng hoang mang.
Một lúc sau ba người nhìn Sơn Bản Lộ.
Đứng dậy rời đi.
Ba người nhanh chóng xông ra cửa.
Roẹt!
Âm thanh xé gió vang lên!
Hả?
Trương Minh Vũ cảm thấy khiếp sợ.
Anh không nhìn rõ.
Một giây sau, ba người kia đừng lại!
Trên cửa cắm ba chiếc đũa!
Chuyện này...
Đám bà cả trợn tròn mắt.
Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc.
Mạnh vậy sao?
Sơn Bản Lộ lạnh lùng nói: "Tôi còn chưa nói gì mấy người đã đi rồi".
“Chẳng lịch sự chút nào".
Lịch sự...
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Bị điên hả?
Ba người kia hoang mang.
Làm thế nào bây giờ?
Đi hay không đi?
Trương Minh Vũ nhíu mày, mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng.
Người này... rất khó đối phó.
Lý Thiên Vinh cười khẩy nói: "Thằng nhãi, cho mày cơ hội mày không tận dụng, bây giờ thì muộn rồi!"