Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Trong phòng riêng đột nhiên xuất hiện rất nhiều người.
Trong nháy mắt, một đám đàn ông mặc vest xông vào.
Ai cũng cao to vạm vỡ, mặt mày hung ác.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Nhìn quanh một vòng phát hiện ra có hai mươi tên cao to mặc vest.
Sắc mặt bà hai hoảng loạn, liên tiếp lùi về sau.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng.
Bọn họ đã chuẩn bị từ trước rồi!
Lý Thiên Vinh cười khẩy nói: "Thằng nhãi, còn nhớ ban nãy sỉ nhục tao thế nào không?"
Trương Minh Vũ im lặng, cười nói: "Ban nãy trong điện thoại ông chủ Lý có nói như vậy với tôi đâu nhỉ".
Lý Thiên Vinh điên cuồng mỉm cười, thâm độc nói: "Ban nãy? Ban nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ!"
"Mày nghĩ Lý Thiên Vinh tao là loại dễ chọc sao?"
"Đắc tội Lý Thiên Vinh tao chỉ có một con đường chết thôi!"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Bây giờ anh vẫn chưa hiểu rõ bây giờ là cục diện gì.
Hai mươi người này không đáng nói, nhưng bên phía Sơn Bản Lộ có mấy cao thủ?
Ở bên anh, chỉ có khoảng ba người đánh đấm được, nhỡ may...
Trương Minh Vũ chần chừ một lúc, mỉm cười nói: "Ông chủ Lý, hay là thế này, hôm nay đắc tội hôm khác tôi đến cửa tạ tội!"
"Bây giờ ông bảo người của ông đi ra đi".
Nói xong anh liền mỉm cười.
Hừ!
Lý Thiên Vinh lạnh lùng hừ một tiếng, chế giễu: "Thằng nhãi, mày nghĩ tao là thằng ngu hả?"
"Bớt nói đi!"
"Có cậu Sơn Bản Lộ ở đây, hôm nay mày đừng hòng thoát!"
Haizz!
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Có vẻ như khó thoát khỏi trận chiến hôm nay rồi.
Sơn Bản Lộ vẫn mỉm cười.
Ngồi bên lặng lẽ xem kịch hay.
Lý Thiên Vinh không chần chừ nữa, ông ta hét lên: "Hạ hắn cho tôi!"
Vừa dứt lời, hai mươi tên cao to đồng thanh đáp: "Vâng!"
Khí thế bừng bừng!
Nói xong, liền dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Trương Minh Vũ.
Từ từ bước tới!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tần Minh Nguyệt cuộn chặt nắm đấm, ánh mắt xinh đẹp trở nên sắc bén!
Hai mươi tên kia nhanh chóng ra tay, xông thẳng về phía Trương Minh Vũ!
"Á!"
Bà hai hét lên, xông vào góc.
Bà cả và Lâm Tuấn Minh cũng đi theo, mặt ai cũng hoảng sợ.
Trương Minh Vũ thấy vậy, mắt lóe lên sự nghi ngờ.
Ban nãy bình tĩnh như thế, sao bây giờ lại...
Tuy nhiên còn chưa kịp nghĩ nhiều, hai tên cao to đã xông đến trước mặt anh!
Nắm đấm vung lên, hung hăng đập xuống.
Trương Minh Vũ chỉ có thể lùi về sau hai bước, dễ dàng tránh thoát!
Tuy nhiên vừa đứng vững, đùi đã cảm thấy mất lực.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ cảm thấy lo lắng.
Rõ ràng có thể đi lại bình thường, sao ban nãy...
Hai tên cao to lại tung nắm đấm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.