Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1795



"Cậu rộng lòng từ bi, tha cho tôi đi”.  

Giọng ông ta run rẩy!  

Lần này, ông ta thực sự sợ hãi!  

Ngay cả Sơn Bản Lộ cũng bị giết ngay lập tức, ông ta...  

Không gian xung quanh náo động!  

Trương Minh Vũ hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Suýt chút nữa ông đã giết hết toàn bộ chúng tôi, bây giờ lại bảo tôi tha cho ông sao?"  

Thịch thịch!  

Tim Lý Thiên Vinh đập mạnh!  

Đôi chân mềm nhũn!  

Mãi lâu sau, Lý Thiên Vinh kinh hoảng nói: "Cậu Trương! Hãy cho tôi một cơ hội, tôi đồng ý với hợp tác của chúng ta”.  

"Tôi đã đồng ý rồi!"  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ lạnh lùng, quát lớn: "Muộn rồi!"  

Dứt lời, Long Thất bước lên phía trước!  

Uy lực khủng khiếp lan rộng ngay lập tức!  

Cơ thể Lý Thiên Vinh run lẩy bẩy!  

Cảnh tượng Long Thất giao đấu với Sơn Bản Lộ vừa nãy không khỏi hiện lên trong đầu ông ta!  

Anh ta... cũng đáng sợ!  

Xong rồi, xong đời rồi!  

Ánh mắt Lý Thiên Vinh tràn đầy vẻ hoảng sợ!  

Phải làm gì đây?  

Mạng sống mới là quan trọng nhất!  

Đột nhiên, đáy mắt Lý Thiên Vinh lóe sáng, hét lớn: "À, ông chủ Trương...”  

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói!  

Đau đến tận xương tuỷ!  

Phụt!  

Lý Thiên Vinh bỗng phun ra một ngụm máu tươi!  

Cơ thể bay ngược ra sau!  

Ừng ực!  

Những người đứng xem nuốt nước bọt.  

Sắc mặt của ba người Lâm Tuấn Minh trở nên trắng bệch vì sợ hãi!  

Đây... chính là kết cục sao?  

Bụp!  

Lý Thiên Vinh nặng nề ngã xuống đất.  

Đau đớn đến mức quằn quại!  

Nhưng ông ta không có thời gian để đau đớn!  

Cơ thể vừa mới ổn định lại, tiếng bước chân nặng nề lại truyền đến!  

Lần này...  

Lý Thiên Vinh sững sờ!  

Ông ta ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Long Thất bước tới với vẻ mặt nghiêm túc!  

Khí thế đó...  

Cứ như một con sư tử đi qua!  

Ừng ực! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.