Phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, mặc dù không muốn nhưng...
Long Thất cõng Lý Thiên Vinh rời đi.
Những người xung quanh đều chăm chú liếc nhìn.
Mãi cho đến khi bọn họ biến mất, mọi người mới chậm rãi nhìn đi chỗ khác.
Ba người Lâm Tuấn Minh ở trong góc, không dám thở mạnh!
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên!
Nguy rồi!
Tim Lâm Tuấn Minh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng!
Ngẩng đầu nhìn lại.
Lâm Kiều Hân dìu Trương Minh Vũ lên phía trước!
Khuôn mặt không chút biểu cảm!
Ừng ực!
Lâm Tuấn Minh nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi!
Không thể không rút lui!
Trương Minh Vũ hờ hững nói: "Mấy người về đi, lần sau... đừng mạo hiểm nữa”.
Dù trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng… còn có thể nói gì nữa đây?
Anh dứt lời, ba người Lâm Tuấn Minh nhất thời sửng sốt!
Hả?
Đột nhiên, ba người họ tỉnh ngộ!
Trương Minh Vũ tới để cứu bọn họ, sao họ lại quên mất chuyện này nhỉ!
Ba người nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp!
Trương Minh Vũ... lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của bọn họ!
Lâm Kiều Hân nghiến răng, lạnh lùng nói: "Bây giờ mấy người đã hài lòng chưa? Rất nhiều người trong chúng tôi ở đây suýt chút nữa đã chết trong tay mấy người!”
"Còn ra ngoài nữa không?"
Trương Minh Vũ có thể nhẫn nhịn, nhưng cô thì không!
Nếu không phải bọn họ kiên quyết ra ngoài thì sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy chứ?
Lâm Tuấn Minh cúi đầu.
Bà hai há miệng, lại không nói được lời nào.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lại lạnh lùng nói: "Sau này nếu còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ bảo Minh Vũ mặc kệ mấy người”.
Đám Lâm Tuấn Minh câm như hến.
Lâm Kiều Hân không có nơi nào để trút giận!
Vẻ nham hiểm lóe lên trong mắt Lâm Tuấn Minh.
Nhưng cuối cùng Lâm Tuấn Minh cũng không nói nhiều.