Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Ôi!
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đột nhiên hít một hơi thật sâu!
Sống lưng ớn lạnh!
Bởi vì bây giờ bọn họ phát hiện ra...
Dạ Thập Nhất không cùng phe với Trương Minh Vũ, cũng không cùng phe với Trần Trung Thành!
Điều quan trọng nhất là… không ai coi Trần Trung Thành ra gì!
Rốt... rốt cuộc người này có thân phận gì?
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Long Tam cau mày.
Trương Minh Vũ tiến lên trước một bước, chậm rãi hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"
Dạ Thập Nhất cau mày, cười nói: "Ồ, anh... khỏi hẳn rồi à?"
Trong lòng Trương Minh Vũ đột nhiên bừng bừng lửa giận!
Vết thương ở đùi anh... là do hắn ban tặng!
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Nhờ phúc của anh, khôi phục cũng không tệ lắm".
Nhưng trong lòng anh lại vô cùng phẫn nộ!
Từ bé đến giờ, anh chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng như vậy!
Dạ Thập Nhất nghiền ngẫm mỉm cười, nói: "Không tệ? Hy vọng anh khôi phục không tệ".
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân thoáng hiện lên sự phức tạp.
Lời này... có ý gì?
Hừ!
Trương Minh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Được rồi, nói đi, anh muốn gì?"
Dạ Thập Nhất hơi nghiêm mặt, nói: “Đơn giản thôi, anh đi với tôi một chuyến, giúp tôi một việc”.
Chuyện này...
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ lo âu.
Trương Minh Vũ lãnh đạm nói: "Hôm nay không rảnh, hôm khác đi".
Dạ Thập Nhất trào phúng nói: "Anh cho rằng tôi đang thương lượng với anh sao?"
“Ngay khoảnh khắc Long Tam bước ra, các người đã thua rồi”.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Tại sao hắn lại biết Long Tam?
Hơn nữa... lời này có ý gì?
Long Tam cau mày, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng.
Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc!
Mẹ kiếp… đúng là không coi Trần Trung Thành là con người!
Không thèm quan tâm đến người ta luôn sao?
Long Tam nghiêm túc nói: “Cậu Minh Vũ, lát nữa hãy tìm cơ hội rời đi”.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Trận chiến này không thể tránh được.
Dạ Thập Nhất giễu cợt nói: “Sao thế? Đang thương lượng đối sách à?”
“Bỏ cuộc đi”.
“Dù Long Thất có ở đây đi chăng nữa, thì các người cũng không đi được đâu!”
Dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt hắn lập tức biến mất!
Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng dấy lên một dự cảm xấu!
Bịch bịch!
Bỗng nhiên, tiếng bước chân nặng nề vang lên!
Nhìn theo tiếng động được phát ra.
Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện hai người đàn ông kia đã bước nhanh tới!
Khí thế hừng hực!
Đây...
Trương Minh Vũ thấp giọng quát lên: "Mọi người mau tìm một nơi an toàn, nếu có cơ hội thì hãy rời đi trước!”
Lâm Diểu và Lâm Kiều Hân nặng nề gật đầu!
Trương Minh Vũ cau mày, nhìn chằm chằm hai người đàn ông.
Bọn họ... không đơn giản!
Mọi người xung quanh cũng trợn tròn hai mắt!
Cảm thấy hơi... kích thích!
Chẳng mấy chốc, hai người đàn ông đã lao tới trước mặt Trương Minh Vũ!
Vung nắm đấm!
Tốc độ chớp nhoáng, sức mạnh kinh người!
Trương Minh Vũ đưa cả hai tay ra, dùng lực nắm chặt!
Ngay sau đó, một cảm giác truyền đến từ đầu ngón tay
Đây...
Trương Minh Vũ vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ lại nắm trúng!
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt Trương Minh Vũ đông cứng lại.
Tiếp theo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.