Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1857



Hàn Quân Ngưng thờ ơ nói: “Không muốn thế nào cả, chỉ muốn trút giận cho em trai tôi thôi”.  

Âu Dương Triết hít sâu một hơi.  

Một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Lần này tôi có thể coi như không nhìn thấy, nhưng nếu còn lần sau… tôi nhất định sẽ tìm đến họ”.  

Ồ?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.  

Họ là ai?  

Hàn Quân Ngưng xòe tay ra, nói: “Tùy anh”.  

Âu Dương Triết tức đến mức không nói được gì.  

Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.  

Anh biết.  

Chắc chắn bên Hàn Quân Ngưng đã vi phạm điều khoản nào đó của thỏa thuận.  

Nhưng… thấy vậy cũng rất sảng khoái.  

Hừ!  

Âu Dương Triết hừ một tiếng, sau đó phất tay.  

Sau đó định xoay người rời đi.  

Hả?  

Thấy thế, mọi người xung quanh lộ ra vẻ hoang mang.  

Cứ thế… mà đi à?  

Mọi người nhìn nhau, từng ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Dạ Thập Nhất cũng há hốc miệng nói: “Cậu chủ, đàn em của tôi…”  

Không cam lòng.  

Cứ đi như thế à? Vậy hai đàn em của hẳn chẳng phải chết oan uổng rồi sao?  

Âu Dương Triết dừng bước, tức giận quát: “Đi!”  

Nếu không còn chịu đi nữa thì mất hết thể diện đấy.  

Dạ Thập Nhất giật mình, cả người run bần bật.  

Nhưng cuối cùng… hắn không dám cãi lời.  

Chỉ ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ.  

Lúc này hắn mới sải bước đuổi theo.  

Không lâu sau Âu Dương Triết xoay người rời đi.  

Hàn Quân Ngưng vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng.  

Nhưng Âu Dương Triết đã đến, cô ấy cũng không thể ra tay.  

Thoáng chốc hai bóng người biến mất.  

Trong sảnh lớn vẫn tĩnh lặng như thế.  

Không ai lên tiếng.  

Một lúc sau, Hàn Quân Ngưng thu lại tầm mắt.  

Trương Minh Vũ nhếch môi mỉm cười.  

Cuối cùng mọi người cũng dần tỉnh táo lại.  

Nhưng…  

Tầm mắt ai nấy cũng đều nhìn sang bố con Trần Trung Thành ở trong góc.  

Còn bọn họ nữa.  

Chuyện này…  

Thấy thế đồng tử của bố con Trần Trung Thành và Trần Thiên An co rụt lại.  

Cuộc chiến vừa rồi… hai người đã hoàn toàn chết lặng.  

Không ai đắc tội được!  

So với Âu Dương Triết, họ sợ Hàn Quân Ngưng hơn.  

Dù sao…  

Cô ấy cũng đã giết người!  

Trần Thiên An run rẩy, thầm phất tay.  

Nhưng mặc cho họ có động tác thế nào, tầm mắt của mọi người vẫn dính chặt lên người họ.  

Hả?  

Hàn Quân Ngưng cau mày.  

Chẳng mấy chốc đã dời tầm mắt sang bố con Trần Trung Thành.  

Hai người run lẩy bẩy.  

Như bị một con dã thú hung hãn nhìn chằm chằm vậy.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng lộ ra vẻ thích thú.  

Hàn Quân Ngưng hỏi: “Nhìn bọn họ làm gì?”  

Ực!  

Trần Thiên An khó khăn nuốt nước bọt.  

Không biết phải làm sao!  

Lâm Kiều Hân cười nhạo nói: “Chuyện này… xảy ra là vì họ”.  

Ầm!  

Vừa nghe nói thế, trong đầu bố con Trần Trung Thành và Trần Thiên An vang lên tiếng nổ.   

Toang thật rồi!  

Hàn Quân Ngưng cau mày, lạnh lùng hỏi: “Vậy sao?”  

Tim hai người đã nhảy lên đến tận cổ.  

Mặt Trần Trung Thành đầy vẻ nghiêm trọng.  

Trần Thiên An mấp máy môi hồi lâu cũng không nói được câu nào.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất lực.  

Anh cũng lười để ý.  

Mọi người cũng lộ ra vẻ chế giễu.  

Chỉ là… đổi đối tượng rồi.  

Hàn Quân Ngưng cong ngón tay, nói: “Qua đây”.  

Hai người run lẩy bẩy.  

Bốn mắt nhìn nhau…  

Ực! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.