Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chẳng mấy chốc, giọng điệu lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Chuẩn bị xong chưa? Đã đến lúc lên đường rồi”.
Chỉ một câu nói đã khiến cơ thể của hai người kia run bần bật!
Ánh mắt của những người xung quanh cũng đầy vẻ sợ hãi!
Quá... khủng khiếp!
Trần Thiên An phản ứng lại, điên cuồng dập đầu nói: "Xin tha mạng... xin tha mạng!"
"Tôi phải làm gì thì cậu mới chịu tha cho tôi đây?"
"Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cậu!”
Lần này, anh ta nói thẳng với Trương Minh Vũ.
Anh ta đã hiểu rõ!
Trương Minh Vũ cau mày.
Khóe miệng Hàn Quân Ngưng cũng nhếch lên một đường cong tinh tế.
Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi không thiếu trâu, cũng không cần dùng ngựa, cậu... còn có tác dụng gì nữa?”
Trần Thiên An không chút do dự nói: "Tôi... tôi còn có tập đoàn Thiên Minh! Tất cả đều nghe theo lời sai khiến của cậu”.
Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, cười nói: "Thiên Minh, không phải của ông ta sao?"
Nói xong anh nhìn về phía Trần Trung Thành.
Cơ thể Trần Trung Thành căng cứng, không dám nhìn thẳng.
Trần Thiên An tức giận hét lên: "Bố! Bố còn không mau bày tỏ thái độ với ông lớn của chúng ta”.
"Bố muốn chết hả?"
Trần Trung Thành nghiến răng nghiến lợi.
Mãi lâu sau, ông ta trầm giọng nói: "Cầu xin hãy tha cho chúng tôi... tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa!"
"Sau này... tập đoàn Thiên Minh sẽ là của cậu!"
Câu nói này được thốt lên một cách vô cùng khó khăn!
Trương Minh Vũ rất phấn khích!
Không ngờ...
Khụ khụ...
Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ ho khan, nói: "À... Chị sáu, xem ra bọn họ cũng rất có thành ý”.
"Hay là... để bọn họ sống thêm một thời gian nữa đi?"
Nói xong, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười.
Chị sáu hiểu ý của anh!
Tuy rằng nhìn có vẻ không liên quan gì với nhau, nhưng mọi việc đều do Hàn Quân Ngưng từng bước sắp xếp.
Trần Thiên An và Trần Trung Thành cũng trở nên phấn khích!
Ánh mắt đầy mong đợi!
Hàn Quân Ngưng nghịch chiếc phi tiêu trong tay, lạnh lùng nói: "Nếu em đã nói vậy thì... để bọn họ sống thêm mấy ngày nữa đi”.
Dứt lời, Trần Thiên An vui mừng như điên!
Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng nở nụ cười...
Thành công rồi!
Ngay sau đó, Trần Thiên An vô cùng kích động nói: "Cảm ơn... Cảm ơn ông lớn đã tha mạng!”
"Bắt đầu từ hôm nay, bố con chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để làm việc cho cậu”.
"Dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng...”
Trương Minh Vũ vội vàng xua tay cắt ngang: "Được rồi, bớt nói đi, bây giờ chỉ là cho cậu cơ hội mà thôi”.
"Nếu mấy ngày tới không làm tốt... thì các người cũng sẽ mất mạng”.
Nói xong, trên mặt anh tỏ vẻ lạnh lùng.
Nên dọa thì vẫn phải dọa!
Giữ loại người này ở bên cạnh chính là một quả bom hẹn giờ.
Nhưng...
Anh không biết rốt cuộc Hàn Quân Ngưng đang nghĩ gì.
Có điều, làm được như bây giờ không phải là dễ dàng!
Trần Thiên An kích động nói: "Hiểu ạ! Chúng tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt”.
Kiên định!
Trương Minh Vũ nhíu mày, hờ hững nói: "Được rồi, các người đi trước đi, trở về thu dọn đồ đạc, ngày mai cầm theo tài liệu của Thiên Minh đến gặp tôi”.
"Biết chưa hả?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.