Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1872



Ánh mắt anh lạnh tanh.  

Hôm nay, tôi đã không phải là người dễ bị bắt nạt nữa rồi!

Lâm Kiều Hân hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhiều lời.  

Cô không thể giúp được gì.  

Chỉ có thể cố gắng không gây trở ngại.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lại nghiêm túc tập trung xem tài liệu  

Trương Minh Vũ lặng lẽ lên kế hoạch.  

Tình thế bây giờ cơ bản là đã được xác định.  

Tổ 11 của nhà họ Âu Dương có năng lực phi thường, tổ 11 của Thần Ẩn cũng rất khó giải quyết.  

Anh phải sớm giải quyết bọn họ!  

Dù chỉ giải quyết được một người cũng coi như là có thu hoạch!  

Phù!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.  

Vượt qua áp lực, phát triển thương nghiệp!  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Nháy mắt đã đến giữa trưa.  

Lâm Kiều Hân vùi đầu vào trong tài liệu, từ đầu đến cuối đều chưa ngẩng đầu lên lần nào.  

Trương Minh Vũ đau lòng nói: “Mệt không? Chúng ta đi ăn cơm trước đi”.  

Lâm Kiều Hân lắc đầu nói: “Anh cứ đi ăn trước đi, tôi sắp xem xong rồi”.  

Lúc nói chuyện, cô cũng chưa từng ngẩng đầu lên.  

Trương Minh Vũ không đành lòng.  

Cường độ làm việc này….  

Haiz.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ âm thầm thở dài, đứng dậy rời đi.  

Một khi Lâm Kiều Hân đã quyết định chuyện gì thì anh rất khó để thay đổi.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã sắp xếp xong cơm trưa cho Lâm Kiều Hân, nhờ nhân viên đưa qua.  

Bỗng nhiên, Long Tam đến.  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ phấn khích.  

Long Tam dừng lại, cung kính nói: “Cậu Minh Vũ, đã điều tra xong”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Long Tam tiếp tục nói: “Hôm nay Âu Dương Tịnh sắp xếp một bữa ăn, nghe nói những người đến đó đều là những thương nhân giàu có và người nổi tiếng”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ.  

Thương nhân giàu có?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ cũng cảm thấy yên tâm.  

Dù sao Âu Dương Thanh Tùng đến bây giờ vẫn chưa có động thái gì.  

Những người bên cạnh Âu Dương Tịnh đều không có sức chiến đấu.  

Muốn ra tay, thương nghiệp có vẻ như chiếm ưu thế lớn hơn.  

Một lát sau, Trương Minh Vũ nở nụ cười, hỏi: “Khi nào bắt đầu?”  

Long Tam trầm giọng nói: “Ba giờ chiều”.  

Ba giờ?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.  

Không thể bỏ qua cơ hội này được!  

Hơn nữa, lỡ như kế hoạch của Âu Dương Tịnh thành công thì ít nhiều cũng sẽ gây chút trở ngại.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Được, tôi biết rồi, cậu chuẩn bị đi, hai giờ rưỡi chúng ta sẽ xuất phát”.  

Long Tam khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.