Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Đây….
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Còn có thể làm như vậy sao?
Hàn Thất Thất cười đắc ý nói: “Thế nào? Cũng không tệ lắm phải không?”
Nói xong cô ta còn khoác vai anh.
Trương Minh Vũ thật thà gật đầu.
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: “Ha ha, đây chính là sản phẩm mới nhất mà bọn tôi khai quật được”.
“Rất hữu dụng!”
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.
Quả thật dùng rất tốt!
Bỗng nhiên, cánh cửa của phòng trong màn hình mở ra.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Hàn Thất Thất cũng nhìn vào màn hình.
Ngay sau đó, một đám người vừa cười vừa nói đi vào, ai cũng đều ăn mặc lộng lẫy.
Trương Minh Vũ cau mày.
Đều là thương nhân giàu có?
Không lâu sau đó, tất cả mọi người đều ngồi xuống.
Tộng cộng có năm người.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may…
Không có nhiều người.
Một ông lão tóc bạc đứng dậy, cười nói: “Mọi người ngồi đi, một lát nữa cô Âu Dương sẽ tới”.
Rất khách khí.
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, nói: “Còn....có thể nghe thấy giọng nói hả?”
Hàn Thất Thất đắc ý nói: “Được rồi, ngồi xuống đi, tôi mà đã ra tay thì anh cứ yên tâm!”
Nói xong cô ta còn kiêu ngạo mỉm cười.
Trương Minh Vũ cũng chậm rãi nở nụ cười.
Hàn Thất Thất… vẫn rất đáng tin cậy!
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, ung dung ngồi xuống.
Lẳng lặng xem trò hay!
Hàn Thất Thất không biết lấy từ đâu ra một chiếc máy bộ đàm, đặt sang một bên.
Cô ta di chuyển cơ thể mảnh mai của mình, ngồi xuống bên cạnh Trương Minh Vũ.
Ngay sau đó, hai người đều tập trung nhìn vào màn hình máy tính.
Năm người khoe khoang về việc làm ăn của mình, ngược lại cũng chẳng có gì thú vị.
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ phấn khích.
Lâu như vậy rồi, hình như đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm tới người khác!
Phấn khích một cách khó hiểu!
Két!
Bỗng nhiên, một tiếng kéo cửa truyền ra từ trong màn hình.
Trương Minh Vũ cau mày.
Nhìn kỹ lại thì thấy tất cả năm thương nhân giàu có đều đứng dậy, vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía cửa.
Tới rồi à?
Ngay sau đó, một bóng người đi vào.
Đó là Âu Dương Tịnh!
Năm thương nhân giàu có đều cúi người nịnh nọt chào hỏi.
Âu Dương Tịnh thản nhiên nói: “Được rồi, tất cả đều ngồi xuống đi, tôi không có nhiều thời gian”.
Nói xong, cô ta ngồi vào vị trí chính giữa.
Năm thương nhân giàu có đều sững sờ.
Kiêu ngạo như vậy sao?
Nhưng từ đầu tới cuối, không ai dám nói gì, khôn khéo ngồi xuống.
Âu Dương Tịnh ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Không cần phải nói nhiều nữa, các ông nghĩ thế nào về chuyện hợp tác?”
Chuyện này…
Năm người nhìn nhau.
Thẳng thắn vậy ư?
Cuối cùng, ông lão tóc bạc cười ha hả nói: “Chuyện này… cô Âu Dương, cô… có thể thương lượng lại về giá cả được không?”
Bốn người khác cũng rốt rít gật đầu.
Âu Dương Tịnh cau mày, lãnh đạm nói: “Chắc các ông cũng biết thực lực của nhà họ Âu Dương chúng tôi, vậy mà các ông còn muốn trả giá với tôi hả?”
“Các ông phải tu luyện tám đời mới có phước để hợp tác với chúng tôi đấy”.
Đây…
Năm người cau mày.
Nhưng….
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Âu Dương Tịnh này…thật sự nói chuyện làm ăn!
Một lát sau, ông lão tóc bạc cười to nói: “À … được rồi, vậy… khi nào thì chúng ta ký hợp đồng?”
Nói thế nào đi nữa thì để được hợp tác với nhà họ Âu Dương cũng không dễ dàng.
Dù có mất tiền thì cũng có thể kiếm lại được.
Âu Dương Tịnh thờ ơ nói: “Lời nói của tôi còn không bằng hợp đồng hả?”
Ờ…
Dứt lời, mọi người đều ngơ ngác.
Lời này… có ý gì?
Ông lão tóc bạc nghi ngờ hỏi: “Ờ…không phải ý đó, chỉ là… có thể ký hợp đồng, mọi người cũng đều yên tâm”.
Âu Dương Tịnh lạnh lùng nói: "Lời nói của tôi không có tác dụng gì sao? Hay là các ông không tin vào uy tín của nhà họ Âu Dương chúng tôi?"
“Nhiều năm như vậy, uy tín của nhà họ Âu Dương chúng tôi đã bao giờ xảy ra vấn đề chưa?”
Chuyện này….
Năm thương nhân giàu có đều sững sờ.
Vô cùng choáng váng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.