Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1884



Vừa rồi... anh cảm nhận được một luồng khí tức chết chóc!  

Ai?  

Trương Minh Vũ vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng xung quanh anh không có bóng người nào cả!  

Đây...  

Nhìn kỹ, Âu Dương Tịnh cũng đã biến mất.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm trọng.  

Bên cạnh Âu Dương Tịnh... có cao thủ!  

Bên ngoài không có động tĩnh gì.  

Âu Dương Tịnh đã rời đi.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đứng thẳng dậy.  

Nhưng trong lòng anh... vẫn thấy rất kỳ lạ! Năm ông lão sững sờ.  

Đôi mắt của hai người trẻ tuổi cũng đầy bối rối.  

Những gì vừa xảy ra... không nằm trong kế hoạch...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, mời mọi người ngồi”.  

Mọi người lấy lại bình tĩnh, từ từ ngồi xuống.  

Trương Minh Vũ tràn đầy vẻ ngượng ngùng.  

Đôi mắt anh nhìn vào vị trí mà anh vừa đứng, không phát hiện có gì bất thường.  

Luồng kình phong vừa nãy...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Ngay khi định thu hồi tầm mắt, anh thấy có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng trên mặt sàn.  

Đây là……  

Nhìn chăm chú, Trương Minh Vũ phát hiện ra dường như có... thứ gì đó bị mắc kẹt trong mặt sàn?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ ngồi xổm xuống.  

Khi kiểm tra kỹ hơn, anh thấy trên mặt sàn có một phi tiêu bị mắc kẹt  

Phi tiêu đã ghim xuống sàn, chỉ còn lại một cái đuôi!  

Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to!  

Đây là... sức mạnh gì?  

Ghim xuyên sàn nhà?  

Dưới đó là xi măng mà!  

Phi tiêu... xuyên qua luôn sao?  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang!  

Hồi lâu sau, anh chậm rãi đặt tay lên đuôi phi tiêu.  

Dùng lực kéo mạnh!  

Vèo!  

Phi tiêu bị Trương Minh Vũ dùng sức kéo ra.  

Trương Minh Vũ nhìn vào chiếc phi tiêu trong tay, lúc này mới phát hiện chiếc phi tiêu có hình vẽ một con bọ cạp.  

Rất tinh xảo!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ.  

Hôm qua anh cũng bắt gặp một chiếc phi tiêu ở chỗ Âu Dương Triết, nhưng trên đó là hình con rắn.  

Còn đây là một con bọ cạp...  

Có liên hệ gì không?  

Trương Minh Vũ quan sát hồi lâu, cũng không hiểu tại sao.  

Cuối cùng, chỉ có thể bỏ cuộc.  

Anh lặng lẽ bỏ phi tiêu vào túi, rồi đứng dậy với một nụ cười trên môi.  

Khuôn mặt của mọi người đều nở nụ cười.  

Nhưng trong mắt mỗi người vẫn tràn ngập vẻ phức tạp.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Xin lỗi, khiến mọi người kinh sợ rồi”.  

Nói xong, anh nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí của Âu Dương Tịnh.  

Ông lão tóc bạc mỉm cười: "Ông chủ Trương khách khí rồi, chúng tôi cũng không ngờ ông chủ của Sơ Tinh lại trẻ tuổi như vậy”.  

Trương Minh Vũ lắc đầu bật cười: “Không còn trẻ nữa rồi, nếu mọi người bằng lòng hợp tác với tôi thì chúng ta bàn bạc về nội dung hợp tác nhé”.  

Ồ? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.