Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thậm chí anh còn bắt đầu hoài nghi thực lực của nhóm người này.
Ngày nào cũng luyện như vậy... hiệu quả sao?
Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ nhiều.
Một lát sau, hai người đã tới trước cửa biệt thự của ông cụ Lâm.
Cốc cốc cốc.
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng gõ cửa.
Lập tức có tiếng bước chân vang lên, người làm mở cửa.
Thấy Trương Minh Vũ thì lập tức ngẩn ra.
Há miệng nhưng không biết xưng hô thế nào.
Trương Minh Vũ cũng không thèm để ý.
Anh lập tức đi vào.
Lâm Kiều Hân theo sát đằng sau.
Hai người vào tới phòng khách.
Một giọng nói trầm bỗng vang lên: “Trương Minh Vũ? Cậu tới đây làm gì?”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Chăm chú nhìn lại, anh mới phát hiện Lâm Quốc Long đang ngồi trên sô pha.
Ông ta ở cùng ông cụ Lâm sao?
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Tôi có chút chuyện tìm ông nội”.
Hừ!
Lâm Quốc Long lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Bố tôi đang ngủ, không rảnh gặp cậu, về đi”.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Lâm Kiều Hân thản nhiên nói: “Anh đợi ở đây đi, tôi đi gọi ông nội”.
Nói xong cô nhấc chân đi, không coi Lâm Quốc Long ra gì!
Lúc này khóe miệng Trương Minh Vũ mới nở nụ cười.
Khóe mắt Lâm Quốc Long co rút mạnh!
Nhưng...
Cũng không nói được gì.
Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân đã bắt đầu lên lầu.
Khụ khụ!
Bỗng nhiên, một tiếng ho khan yếu ớt vang lên.
Lâm Kiều Hân dừng chân.
Mọi người nhìn về nơi âm thanh phát ra, vừa lúc thấy ông cụ Lâm xuất hiện ở cửa trên lầu.
Sắc mặt không tốt lắm.
Giọng nói yếu ớt của ông cụ Lâm vang lên: “Minh Vũ, cháu lại đây đi”.
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên vẻ bất ngờ hoang mang.
Chần chừ một lúc lâu... anh nhấc chân đi tới.
Lâm Quốc Long bừng bừng lửa giận!
Nhưng...
Hừ!
Lâm Quốc Long lạnh lùng hừ một tiếng, tia sáng giữa mắt lóe ra!
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ tới bên cạnh ông cụ, đưa tay dìu đỡ.
Lâm Kiều Hân cũng định đỡ ông cụ.
Ông cụ Lâm lại mở lời: “Kiều Hân, cháu chờ ở đây đi, ông có chuyện cần nói với Minh Vũ”.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mình cũng không thể đi cùng ư?
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vâng ạ”.
Trương Minh Vũ không do dự nữa, đỡ ông cụ Lâm chậm rãi vào phòng.
Ông cụ Lâm nhanh chóng ngồi trên sô pha.
Trương Minh Vũ ngồi đối diện.
Khuôn mặt già nua của ông cụ Lâm đột nhiên nở nụ cười vui mừng.
Hả?
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Ông cụ Lâm hiền lành cười nói: “Trương Minh Vũ, cháu làm ông rất bất ngờ đấy”.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ ngỡ ngàng hỏi: “Bất ngờ gì ạ?”
Ông cụ Lâm lắc đầu khẽ cười nói: “Minh Vũ à, có phải cháu thật sự cho rằng ông đã già rồi không?”
“Cháu đến đây thì chắc chắn Ninh Châu đã bị cháu nắm trong lòng bàn tay rồi nhỉ”.
Ồ...
Nghe nói thế, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Sao ông ấy biết?
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới cười nói: “Ông nội đúng là tính toán như thần, hôm qua cũng xem như đã sát nhập việc kinh doanh trước đây của Ninh Châu vào Sơ Tinh rồi”.
Ông cụ Lâm vuốt râu, mặt đầy vẻ vui mừng nói: “Cháu giải quyết xong trước một năm so với dự đoán của ông”.