Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Đột nhiên, một bóng người từ trên trời giáng xuống!
Hả?
Trương Minh Vũ căng thẳng!
Ầm!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Bóng người kia lập tức đạp một cước vào ngực người đàn ông!
Người đàn ông phun ra một ngụm máu!
Bay ngược ra!
Bây giờ Trương Minh Vũ mới nhận ra người đó là Long Thất!
Long Thất đứng vững lại, nghiêm trọng nói: “Chạy nhanh đi, Sơn Bản Lộ cũng đến rồi!”
Cái gì?
Trong mắt Trương Minh Vũ lập tức hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Long Thất thở hổn hển nói: “Tôi vừa đánh với hắn, hắn sẽ không tới ngay được, chúng ta chạy mau đi!”
Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ hoang mang bất ngờ.
Hóa ra Long Thất đã đánh nhau với Sơn Bản Lộ!
Chỉ một chốc, Long Thất lao về phía chiếc Mercedes Benz.
Trương Minh Vũ cũng kéo Lâm Kiều Hân lập tức lao vào ghế sau.
Rừm!
Chân ga rền vang.
Chiếc xe phong nhanh như tia chớp!
Vù vù!
Trương Minh Vũ thở hắt ra, cuối cùng cũng thả lỏng.
Lâm Kiều Hân nghĩ tới mà sợ không thôi.
Trương Minh Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy vài người lao ra từ công ty!
Cực kỳ phẫn nộ.
Đương nhiên Sơn Bản Lộ cũng trong đám đó!
Trương Minh Vũ híp mắt lại.
Sao bọn họ biết mình sắp đến Tĩnh Châu?
Một lúc lâu sau, trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ sắc lạnh.
Chỉ một lát, xe đã dừng ở cửa đại viện, trên đường cũng không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Ba người xuống xe, đi vào đại viện.
Lâm Kiều Hân nhíu mày, nghiêm trọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Mau chóng xuất phát thôi”.
Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu, nói: “Tôi đi tìm người nhà họ Lâm, anh tìm đám vệ sĩ đi”.
Trương Minh Vũ gật gật đầu.
Lâm Kiều Hân rời đi.
Long Thất trầm ngâm một lát, nói: “Dù bây giờ đi e là cũng nguy hiểm, Thần Ẩn đã biết, nhất định sẽ không cho chúng ta rời đi dễ dàng”.
Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Long Thất im lặng một lát, nói: “Bây giờ buộc phải đi, nhưng... cần nghĩ ra cách đánh lạc hướng chúng”.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Nhưng... làm bằng cách nào?
Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, lập tức báo cho mấy người Đinh Nhất.
Chỉ trong chốc lát, người nhà họ Lâm tay xách túi lớn túi nhỏ đi ra, ngoại trừ ông cụ Lâm thì mọi người đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ!
Vất vả lắm mới ổn định, lại đi hả?
Trương Minh Vũ không thèm để ý.
Đinh Nhất và thanh niên kia cũng bước ra cùng đám vệ sĩ.
Không mang theo gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.