Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thật ra người khác cũng đang xem thử bà ta lựa chọn thế nào.
Nhưng trong mắt bà ta, nếu đi thì tức là đầu hàng với Trương Minh Vũ.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ ngồi vào xe, mặt không cảm xúc.
Lý Phượng Cầm vẫn còn đang do dự.
Lâm Kiều Hân nghiến răng nói: “Nhanh lên”.
Lý Phượng Cầm hơi run rẩy.
Mặc dù rất không muốn, nhưng…
Bà ta rất sợ.
Một lúc sau, Lý Phượng Cầm mới gượng cười: “Ờ… Kiều Hân à, con và nó đi thì nguy hiểm quá, hay là… hay là mẹ đi để bảo vệ con nhé…”
Nói xong, bà ta sải bước chạy sang.
Cũng không thèm quay đầu lại.
Ơ...
Lâm Quốc Long lộ ra vẻ tức giận.
Nhưng những người khác lại chỉ lắc đầu.
Không lâu sau, Lý Phượng Cầm khó khăn leo lên chiếc xe của ông cụ Lâm.
Lâm Kiều Hân cũng thở phào.
Người nhà họ Lâm nhìn nhau.
Vẫn khá do dự.
Trương Minh Vũ cong môi tỏ vẻ chế giễu.
Lâm Diểu cũng hơi lo lắng.
Dù sao… người nhà cô ấy vẫn còn ở trong đó.
Đột nhiên có tiếng bước chân trầm đục vang lên.
Hả
Mọi người sửng sốt.
Quay đầu nhìn sang thì thấy Long Tam bước tới với sắc mặt nghiêm trọng.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Mọi người cũng nhìn chằm chằm Long Tam.
Cực kỳ ngờ vực.
Long Tam bước đến cạnh xe, nghiêm trọng nói: “Bên Thần Ẩn đã ra tay, hơn nữa… người còn khá nhiều”.
Hả
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mờ mịt.
Thần Ẩn… ai thế?
Long Tam lại nói: “Chúng đã đến đây rồi, trông có vẻ… muốn đánh một trận sống còn”.
Hả?
Vừa nghe thế, mọi người đều hít khí lạnh.
Quyết đấu… một trận sống còn ư?
Chuyện này...
Mọi người đều hoảng hốt.
Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: “Không sao, chúng không đến kịp, chúng ta xuất phát”.
“Lên xe!”
Long Tam cung kính đáp: “Vâng”.
Nói xong anh ta lập tức bước lên xe.
Người nhà họ Lâm hoảng hốt.
Cứ thế… mà đi à?
Quan trọng nhất là… người của Thần Ẩn sắp đến rồi.
Ực!
Mọi người khó khăn nuốt nước bọt.
Bà hai vội vàng nói: “Trương Minh Vũ, đợi chúng tôi với, bọn tôi cũng đi”.
Nói rồi bà ta sải bước chạy đến.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng chạy theo, rất gấp gáp.
Trương Minh Vũ cười mỉa nói: “Muộn rồi, giờ tôi không muốn dẫn theo các người đi nữa”.
“Tưởng tôi cầu xin các người đi thật à?”
Trời ơi...
Vừa nghe thế, mọi người đều dừng bước.
Ngơ ngác bật ngửa.
Ông cụ Lâm cong môi cười.
Cũng không nói gì.
Trương Minh Vũ cười nhạo nói: “Chuẩn bị, xuất phát!”
Tiếng động cơ vang lên ầm ầm.
Sắp cháy nhà đến nơi rồi!
Ánh mắt người nhà họ Lâm đầy vẻ hoảng loạn.
Bà hai vội gọi với theo: “Trương Minh Vũ! Bọn tôi… bọn tôi đi, cậu đừng vứt bọn tôi ở đây”.
“Cậu… cậu làm thế là hại người”.
“Bố, bố mau nói giúp vài câu đi”.
Mặt đầy vẻ hoảng hốt.
Ánh mắt đám người Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.