Trương Minh Vũ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời đó.
Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng của Lâm Kiều Hân.
Cô rất vui.
Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng Lâm Kiều Hân lại thu ánh mắt lại nhanh như chớp.
Cô vội vàng đứng dậy.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Cô ấy cũng có những lúc ngại ngùng à?
Hạ Hâm Điềm quay đầu lại, vội vàng hỏi: "Anh đi mua đi, mua nhiều một chút, nghe rõ chưa?”
Ôi...
Vương Hạo ngượng ngùng đồng ý: "Được”.
Tất nhiên anh ta bằng lòng chạy việc vặt cho Hạ Hâm Điềm, nhưng... hơi mất mặt...
Còn phải mua đồ cho thằng nhóc này nữa chứ!
Mặc dù trong lòng không muốn nhưng Vương Hạo vẫn nhanh chóng lao ra khỏi biệt thự.
Đôi mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên tia sáng, cô ấy hỏi: "Lần này là ai làm?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Khí tức này... thật lạnh lùng...
Anh mới chỉ từng cảm nhận được khí tức này từ Hàn Quân Ngưng.
Không ngờ Liễu Thanh Duyệt…
Hạ Hâm Điềm thản nhiên nói: “Ngồi xuống trước đi đã, chị sẽ từ từ nói với các em”.
Dứt lời, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Trương Minh Vũ.
Tay cũng nhẹ nhàng xoa đầu Trương Minh Vũ.
Vô cùng đau lòng.
Trương Minh Vũ không vui liếc mắt.
Đây là coi anh thành mèo sao?
Liễu Thanh Duyệt hơi cau mày.
Do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn từ từ ngồi xuống.
Hàn Quân Ngưng ngồi cạnh Liễu Thanh Duyệt.
Lâm Kiều Hân đứng nguyên tại chỗ, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ lúng túng.
Mỗi lần ở cùng một chỗ với các chị ấy đều cảm thấy vô cùng kì lạ.
Hạ Hâm Điềm vỗ vào chỗ bên cạnh, nói: “Em ngồi đi”.
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu, ngồi xuống.
Ngay sau đó, mọi người đều nhìn chằm chằm Hạ Hâm Điềm.
Trương Minh Vũ cũng lắng tai nghe ngóng.
Hạ Hâm Điều chậm rãi nói: “Chị biết các em muốn báo thù, chị cũng rất muốn trút giận cho em trai”.
“Nhưng giờ không phải là lúc để bốc đồng”.
“Lần này, nhà họ Âu Dương đã hợp lực với Thần Ẩn”.
“Điều quan trọng nhất là… mấy cô gái kia cũng đã ra tay”.
Hả?
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ đột nhiên cau màu.
Mấy cô gái kia?
Trong mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Bọn họ dám ra tay với em trai ư?”
Hạ Hâm Điềm khẽ gật đầu.
Hàm Quân Ngưng lập tức đứng dậy, hừng hực khí thế!
Hạ Hâm Điềm hơi cau mày, khẽ quát: “Ngồi xuống!”
Hàn Quân Ngưng siết chặt nắm đấm.
Nhưng cuối cùng…vẫn từ từ ngồi xuống.
Thật lâu sau, Hạ Hâm Điềm mới lên tiếng: “Các em đã âm thầm ra tay rất nhiều lần, bọn họ ra tay cũng là điều dễ hiểu, chuyện này không cần phải suy nghĩ nhiều nữa”.
“Các em phải nghĩ cách để bảo vệ an toàn cho em trai”.
“Hai người các em hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất, nhưng nhiệm vụ của hai em phải là đặt sự an toàn của em trai lên hàng đầu”.
“Đây mới là những gì các em nên cân nhắc”.
Trương Minh Vũ bĩu môi.
Chị hai vẫn đúng là chị hai…
Hàn Quân Ngưng hít sâu một hơi, cuối cùng… cũng không thể nói được gì.
Liễu Thanh Duyệt yên lặng gật đầu.
Hạ Hâm Điều nói tiếp: “Chuyện hôm nay đã xảy ra rồi, chị cũng muốn báo thù giống các em, nhưng chúng ta vẫn phải cân nhắc đại cục”.
“Biết chưa?”
Hai cô gái lại gật đầu.
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng qua vẻ nghiêm trọng.
Anh nhận ra chuyện này…ngày càng nghiêm trọng.
Rốt cuộc là nghiêm trọng cỡ nào?
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Kiều Hân vô cùng mờ mịt, hoàn toàn không hiểu các chị ấy đang nói gì.
Hạ Hâm Điềm tiếp tục nói: “Cũng vừa lúc em trai đã tới Tĩnh Châu, em tư mau chóng xem xét chăm sóc cơ thể cho em trai”.
Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: “Vâng ạ”.
Mặc dù nghe lời.
Nhưng lửa giận trong lòng hai cô ấy vẫn không thể nào nguôi ngoai.
Nhưng các cô ấy biết, nếu họ tiếp tục ngoan cố… ngược lại sẽ hại Trương Minh Vũ.
Haiz.
Cuối cùng, hai người thầm thở dài.
Chẳng mấy chốc, trong phòng đã yên tĩnh lại.
Trương Minh Vũ cảm nhận một lát, lúc này mới phát hiện cảm giác mệt mỏi đã giảm đi rất nhiều.