Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
"Em sẽ...”
Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn.
Sẽ gì cơ?
Nhưng chờ cả buổi, Lâm Kiều Hân nhất quyết không nói nửa câu sau.
Thật lâu sau, lúc này Lâm Kiều Hân mới nhụt chí nói: "Anh... dù sao anh cứ chờ xem là được, em sẽ không giống…”
Nói xong, gương mặt xinh đẹp của cô e ngại đến mức sắp nhỏ máu.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn.
Không phải sau này, bây giờ... đã không giống trước rồi...
Im lặng một lát.
Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, giận dỗi nói: "Anh… anh có nghe thấy không đấy?"
A...
Lúc này Trương Minh Vũ như vừa tỉnh khỏi giấc mơ.
Anh lúng túng cười nói: "Nghe... nghe rồi”.
Nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ.
Lâm Kiều Hân cắn răng, nói: "Vậy... chúng ta xuất phát nhé?"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Lâm Kiều Hân không chút do dự, đôi chân dài sải bước đi về phía cửa.
Xấu hổ chết mất!
Người đàn ông này, làm sao...
Lâm Kiều Hân bước nhanh ra khỏi biệt thự.
Trương Minh Vũ đứng ngay tại chỗ, thật thà nói: "Chắc chắn đổi người rồi, nhất định không phải cô ấy...”
Nói xong...
Khóe miệng chậm rãi vẽ nên một vòng cung.
Vui vẻ.
Trương Minh Vũ nhanh chóng bước ra ngoài.
Lâm Kiều Hân lái xe.
Trương Minh Vũ gọi điện thoại, đúng lúc Trần Thắng Nam cũng đang ở Tĩnh Châu.
Được cứu rồi!
Chẳng mấy chốc, chiếc xe chậm rãi dừng trước cổng tập đoàn Chu Thị.
Trần Thắng Nam cung kính đứng chờ bên ngoài.
Trương Minh Vũ giải thích ngắn gọn vấn đề với Trần Thắng Nam, đề nghị cô ta phối hợp với Lâm Kiều Hân trong mọi việc.
Trần Thắng Nam kính cẩn đồng ý.
Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân được Trần Thắng Nam dẫn vào công ty.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Thật nhẹ nhõm!
Sự phát triển của công ty sẽ giao cho Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ có thể tập trung vào việc trả thù.
Nhưng... bắt đầu thế nào đây?
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
Số lạ?
Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ nhấn nút kết nối.
Ngay sau đó là giọng nói khàn trầm của Triệu Khoát vang lên: "Trương Minh Vũ, tôi đã sắp xếp xong mọi thứ, anh... sẽ không lừa tôi chứ?"
Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Yên tâm đi, anh lựa chọn không sai”.
Một lúc lâu sau, Triệu Khoát mới nghiêm túc hỏi: "Được, vậy bây giờ tôi cần làm gì?"
Ờ...
Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Anh liên hệ với Trần Thắng Nam của công ty chúng tôi, cô ấy sẽ nói cho anh biết nên làm gì”.
Hả?
Triệu Khoát nhăn mày.
Bỏ ra nhiều như vậy, mà…lại bảo hắn đi thương lượng với cấp dưới của anh sao?
Nhưng cuối cùng, Triệu Khoát chỉ có thể nhẫn nhịn và đồng ý.
Suy cho cùng...
Hiện giờ hắn không dám đắc tội với Trương Minh Vũ.
Tức giận chỉ có thể ôm trong lòng.
Cúp điện thoại.
Trương Minh Vũ lại bấm số gọi cuộc điện thoại khác.
Bên đầu kia vang lên âm thanh lạnh lùng nhưng trong trẻo của Tần Minh Nguyệt: "Làm sao?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không phải cô nói có việc có thể tìm cô sao, bây giờ tôi có việc cần làm”.
Tần Minh Nguyệt im lặng trong chốc lát, sau đó thờ ơ trả lời: "Nói đi”.
Trương Minh Vũ nhíu mày, cười nói: "Có cách nào giúp tôi tìm được Dạ Thập Nhị, sau đó...”
Tần Minh Nguyệt nhíu đôi mày đẹp, hỏi: "Anh... muốn giết gã à?"
Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy”.
Mạng của gã cần phải lấy.
Đặt biệt là khi nghĩ đến lúc trước Lâm Kiều Hân bị thương thảm hại, anh càng thêm tức giận.
Một lúc sau Tần Minh Nguyệt mới nói: "Được, vậy anh tới tìm tôi đi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.