Khóe miệng của những người xung quanh cũng lần lượt nở nụ cười giễu cợt.
Một người nhỏ bé như Trương Minh Vũ, vậy mà mơ mộng hão huyền muốn chống lại tập đoàn Tinh Mang?
Chán sống rồi!
Bà Chương thấy thế không ngừng cười khẩy.
Một tên ương ngạnh.
Hừ!
Hoàng Thái Hằng hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Nhóc con nhà cậu xem như còn có mắt nhìn, ngồi đi”.
Nói xong, ông ta tùy ý phất tay.
Cũng không thèm nhìn.
Đôi mắt của Triệu Khoát lóe sáng.
Đã được chấp nhận ư?
Ngay sau đó, Triệu Khoát lập tức đi thắng đến ngồi sau lưng bà Chương.
Khóe miệng bố con nhà họ Lục nhất thời lộ ra nụ cười đắc ý.
Ngay sau đó, Hoàng Thái Hằng tiếp tục nói: "Mấy người... không tính làm gì à?"
Sau khi nói xong, ánh mắt lạnh lùng của ông ta nhìn Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa.
Lẳng lặng chờ đợi.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Lựa chọn thế nào?
Thật lâu sau, Trần Đại Phú cười khẩy, từ tốn nói: "Làm gì ư? Thân phận của ông... không xứng để chúng tôi chào đâu”.
Lời này vừa nói ra, xung quanh nhanh chóng vang lên tiếng hít thở căng thẳng.
Ngoan cố… vậy à?
Muốn chết hả?
Nghe vậy, ánh mắt Hoàng Thái Hằng trở nên sắc bén.
Không biết trời cao đất rộng.
Trong lòng Trần Đại Phú cũng rất căng thẳng.
Ông ta cũng chỉ đành trông chờ vào Trương Minh Vũ có thể mang đến một chút kỳ tích.
Hàn Thiên Hoa nhíu mày, cười nói: "Ông chủ Trần, đâu thể nói như vậy được”.
Hả?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lại ngơ ngác một lần nữa.
Hàn Thiên Hoa... cũng muốn làm phản ư?
Hàn Thất Thất cau mày xinh đẹp, trong đôi mắt đẹp đầy lo lắng.
Bố mình... muốn làm gì?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Lúc này khóe miệng Hoàng Thái Hằng mới lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Khá tốt... biết thức thời.
Trần Đại Phú nhăn mày, hỏi: "Ông Hàn, vậy theo góc nhìn của ông...”
Hàn Thiên Hoa suy nghĩ rồi bật cười, hạ giọng nói: "Theo ý tôi thì... chúng ta phải đặt ngang hàng với con chó của Tinh Mang thì có xứng không... chẳng phải rất mất mặt sao?"
Lập tức, xung quanh vang lên tiếng cảm thán!
Ánh mắt của tất cả mọi người đầy hoảng sợ.
Lại dám... nhục mạ như vậy sao?
Khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên nụ cười.
Vẫn may...
Trần Đại Phú cũng thả lỏng không ít, như đang suy nghĩ gì đó rồi nói: "Câu này cũng có lý, rất có lý”.
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Hàn Thất Thất trợn tròn mắt.
Làm cô ta sợ bóng sợ gió.
Hoàng Thái Hằng nghe vậy thì sắc mặt u ám đến mức dường như có thể nhỏ ra nước.
Bà Chương híp mắt, lạnh lùng nói: "Các người... điên rồi à? Lại dám sỉ nhục giám đốc tập đoàn Tinh Mang?"
"Các người muốn chết phải không?"
Lòng đầy căm phẫn.
Trần Đại Phú thản nhiên nói: "Một giám đốc mà thôi, là cái thá gì chứ?"
Chuyện này...
Tất cả mọi người bối rối.
Dù sao cũng là giám đốc của một trong mười doanh nghiệp lớn trên thế giới đấy.
Vậy mà lại nói... là cái thá gì ư?
Bà Chương tiến lên một bước, giọng nói lạnh như băng: "Dám sỉ nhục giám đốc Hoàng của chúng tôi như thế, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu”.
Dứt lời, khóe miệng bà ta không ngừng cười khẩy.
Đây... là do mấy người muốn tìm đường chết.
Trên mặt Hoàng Thiên Hằng cũng vô cùng tức giận.
Nhưng...
Hàn Thiên Hoa và Trần Đại Phú làm như không nghe thấy gì.