Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Ánh mắt cực kì cảnh giác!
Mọi người chờ đợi với những khuôn mặt nghiêm túc.
Bốn chiến sĩ đi đến phía trước khu rừng để kiểm tra...
Không một bóng người!
Chuyện này...
Đôi mắt đẹp đẽ của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Không có ai?
Trương Minh Vũ suy ngẫm một lát rồi hỏi: “Có phải đây là kế hoãn binh không? Cố tình kéo dài thời gian của chúng ta?”
Dù sao thì lần trước cũng dùng mánh khóe này.
Hả?
Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.
Một lúc sau mới lẩm bẩm nói: “Bây giờ người của Âu Dương Triết đều đã trở về Yên Kinh, tôi chỉ vừa đưa ra quyết định của mình vào sáng nay”.
“Theo lý mà nói thì thực sự không thể nhanh như vậy chứ...”
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.
Quả nhiên là như thế!
Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu lạnh lùng quát: “Lên xe, tất cả hết tốc lực chạy về phía trước!”
Tất cả chiến sĩ đồng loạt đáp: “Rõ!”
Mọi người nhanh chóng quay trở lại xe.
Tiếp tục đi về phía trước!
Lần này, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt luôn hiện lên vẻ lo lắng.
Sau khi cân nhắc một lúc thì đột nhiên đạp chân ga!
Brừm!
Cùng với tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe lao nhanh về phía trước với tốc độ cao!
Vượt qua tất cả các xe hộ tống!
Lao thẳng vào rừng cây!
Một tia bất lực lóe lên trong đôi mắt của Trương Minh Vũ.
Thật táo bạo...
Tần Minh Nguyệt từ tốn nói: “Chúng ta cần phải thăm dò đường đi trước, tôi luôn cảm thấy xung quanh không an toàn”.
Trương Minh Vũ hậm hực trợn tròn mắt.
Lao vào rừng cây rồi cô mới nói.
Xe chạy rất nhanh.
Suốt chặng đường Trương Minh Vũ đều cảnh giác nhìn xung quanh.
Đã đến cuối khu rừng.
Nhưng Trương Minh Vũ hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, cũng không có nguy hiểm gì cả.
Đây thật sự là kế hoãn binh sao?
Tần Minh Nguyệt lại nói: “Chúng ta chạy ở phía trước, có lẽ họ không bao giờ nghĩ là tôi sẽ lái xe riêng đâu”.
Trương Minh Vũ gật nhẹ đầu.
Đây là một ý kiến hay.
Nơi này cách biên giới Ninh Châu chỉ sáu mươi cây số mà thôi.
Sau khi Tần Minh Nguyệt đưa ra một vài chỉ dẫn qua bộ đàm, cô ta bỏ lại đoàn xe phía sau.
Phóng nhanh!
Con đường này tương đối hẻo lánh và không có nhiều xe cộ.
Trương Minh Vũ vẫn luôn lo lắng.
Suy cho cùng thì Âu Dương Triết cũng không phải là người mà đám người Triệu Khoát có thể so sánh.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Đường đi an toàn, đoàn xe chạy theo sau cũng không có điều gì bất thường.
Trong chớp mắt xe đã chạy được hai mươi cây số.
Đã đến vùng núi.
Trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Tần Minh Nguyệt cuối cùng cũng tiết lộ mục đích của mình.
Trương Minh Vũ cau mày, nghi ngờ hỏi: “Mấy người Sơn Bản Lộ đang ở đây rất tốt, tại sao họ lại phải chuyển đi?”
Tần Minh Nguyệt nói từ tốn: “Cấp trên ra lệnh, muốn đưa người của Thần Ẩn đến trụ sở chính ở Yên Kinh”.
“Vì lí do an toàn, chỉ có thể để cho quân đội ở Ninh Châu hộ tống, nhưng họ lại không thể đến”.
Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.
Quả thật là như vậy.
Người của Thần Ẩn vẫn luôn là một vấn đề nan giải ở Tĩnh Châu.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “À, tại sao cô lại không trang bị súng cho một nhiệm vụ quan trọng như thế này?”
Tần Minh Nguyệt cười gượng nói: “Ở nước ta, việc quản lý mấy vấn đề này thật sự nghiêm ngặt ngoài sức tưởng tượng”.
“Chúng tôi không có cách nào xin phép”.
“Trừ khi... Hôm nay là cuộc đổ bộ lớn của đội quân Thần Ẩn, chúng tôi mới có khả năng được cầm súng”.
Hả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.