Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2189



Ở bên ngoài tiếng sấm sét xen lẫn với những tia chớp vang lên.  

Mưa càng nặng hạt.  

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt của Trương Minh Vũ tràn đầy bất lực.  

Bình thường thì một giọt mưa cũng không có.  

Hôm nay thì vừa khéo...  

Không lâu sau, hai người đều cảm thấy buồn ngủ.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ dựa vào bức thành cây và ngủ thiếp đi.  

Tần Minh Nguyệt cũng tìm thấy một chỗ khá thoải mái rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.  

Đêm đã khuya.  

Củi khô đã cháy hết, trong hốc cây trở nên âm u, lạnh lẽo.  

Hả?   

Trương Minh Vũ cau mày.   

Từ từ mở mắt ra...   

Trước mắt tối đen như mực...  

Chuyện này...  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bối rối.  

Lửa tắt rồi ư?  

Nhưng... tại sao tay lại nặng như vậy chứ?  

Trương Minh Vũ cố gắng rút cánh tay của mình ra, kinh hãi khi phát hiện có... một người đang nằm trên người anh?  

Tần Minh Nguyệt?   

Trương Minh Vũ sững sờ trong giây lát!  

Cảm nhận cẩn thận...   

Cơ thể mảnh mai của Tần Minh Nguyệt hình như đang run nhẹ.  

Mới gặp ác mộng sao? Hay đang lạnh?   

Phù!  

Dù thế nào đi nữa, Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm.   

Còn tưởng...  

Trương Minh Vũ cảm thấy xấu hổ.  

Làm sao bây giờ?  

Trương Minh Vũ nhìn kỹ, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang đè cái gì lên người mình...  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Mấy cái khác thì không nói, nhưng... cánh tay anh đã tê cứng!  

Thời gian chậm rãi trôi qua.   

Trương Minh Vũ vẫn không biết phải làm gì.  

Ư...  

Đột nhiên, một âm thanh nhỏ xíu vang lên.  

Trương Minh Vũ sững sờ trong giây lát.   

Nhìn thật kỹ...  

Cơ thể mảnh mai của Tần Minh Nguyệt đang cựa quậy, trong miệng cũng phát những âm thanh nhỏ xíu.  

Đây là...  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Đột nhiên, có một lực rất mạnh đè lên cánh tay.  

Tần Minh Nguyệt đưa tay ra giữ chặt cánh tay của Trương Minh Vũ, cơ thể còn hơi run run.  

Mơ nữa sao?  

Vẻ do dự hiện lên trong mắt của Trương Minh Vũ.  

Không biết phải làm sao.  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt run lên dữ dội hơn!  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt một cách đầy khó khăn.  

Nhưng nên làm gì?  

Đột nhiên, giọng nói đầy sợ hãi của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Bố, đừng... Đừng đánh con mà... Con luyện công, con sẽ luyện công ngay!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.