Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ bối rối.
Tự mình nhích lại?
Không thể nào!
Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Cô đã gặp ác mộng, còn nói mớ nữa”.
Tần Minh Nguyệt cau mày, hỏi: "Tôi đã nói gì?"
Cô ta vẫn còn nghi ngờ.
Trương Minh Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô nói bố cô đừng đánh cô nữa, cô sẽ đi luyện công...”
Suýt nữa là quên mất.
Nghe vậy, cơ thể của Tần Minh Nguyệt đột nhiên căng cứng!
Chuyện này...
Cô ta cực kỳ chắc chắn rằng mình đã nói câu đó!
Nằm mơ thật sao?
Phù!
Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Trương Minh Vũ tức giận trợn tròn mắt, không vừa lòng nói: “Chỉ một tí nữa thôi là tay của tôi đã bị cô đè gãy rồi, thật là...”
“Ý tốt không được đền đáp”.
Sau khi nói xong còn hung hăng liếc Tần Minh Nguyệt.
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt của Tần Minh Nguyệt hơi lúng túng.
Chỉ có thể hé miệng...
Thấy vậy, Trương Minh Vũ cảm thấy hơi mắc cười.
Ngồi thẳng lưng dựa vào vách cây.
Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới từ tốn hỏi: “À... lúc nói mớ tôi không nói mấy chuyện khác chứ?”
Nói xong, cô ta nghiêm túc nhìn chằm chằm.
Hả?
Trương Minh Vũ giật mình.
Người này... còn có bí mật gì khác sao?
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “À... Phải coi coi tôi có nhớ được không đã, cô cũng nói rất nhiều”.
Nói xong, trong mắt lóe lên tia sáng.
Cái gì cơ?
Nghe thấy vậy, Tần Minh Nguyệt mở to hai mắt.
Hoàn toàn choáng váng!
Đã nói... rất nhiều ư?
Chuyện này...
Tần Minh Nguyệt mỉm cười, nói: “Đừng nghĩ nữa, bây giờ chúng ta nghĩ cách để có thể ra ngoài đi”.
Trương Minh Vũ lắc đầu, nói với lẽ đương nhiên: “Không được, tôi phải nghĩ thật kỹ, tối hôm qua phải chịu đựng lâu như vậy mà sáng ra lại bị cô trách móc”.
"Thật khó chịu”.
Trên mặt của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ xấu hổ.
Quả thật...
Cánh tay bị đè lâu như vậy, chắc là... đau lắm đúng không?