*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh… thật sự không nhìn đến?
Không hề giả vờ?
Lúc lâu sai, Tần Minh Nguyệt từ từ dừng động tác.
Trương Minh Vũ vẫn chìm trong mơ hồ, chưa tỉnh được.
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng tiến lên hai bước, hỏi: “Lần này… biết màu sắc là gì chưa?”
A...
Lời vừa nói ra, Trương Minh Vũ mới tỉnh khỏi cơn hoảng sợ.
Ừng ực.
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, đờ đẫn trả lời: “Là… màu vàng?”
Màu vàng?
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Gương mặt Trương Minh Vũ hết sức thật thà.
Không biết làm sao.
Bỗng nhiên, Tần Minh Nguyệt mở to hai mắt nhìn: “Anh không nhìn cái khác hả?”
Trương Minh Vũ muốn phun máu.
Anh hít sâu một hơi, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cô nói thẳng luôn đi? Không muốn thì thôi, đừng giày vò tôi nữa được không?”
Nói gì giờ?
Tần Minh Nguyệt nghe vậy cũng ngẩn người.
Vấn đề được nhắc rõ đến vậy… vẫn không nhìn?
Tỉ mỉ quan sát thì…
Trên mặt Trương Minh Vũ không lộ ra dấu vết của sự giả vờ.
Này...
Đôi mắt Tần Minh Nguyệt tràn đầy ngạc nhiên.
Không phải giả vờ?
Sao có thế được.
Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đứng thẳng người lên.
Lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Bây giờ đã biết chưa?”
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Trông có vẻ như Tần Minh Nguyệt không đùa với anh.
Cô ta muốn anh nhìn cái gì?
Trương Minh Vũ chau mày.
Ngẫm kỹ lại…
Con ngươi Trương Minh Vũ lập tức co chặt lại.
Trừng đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
Cho tới bây giờ anh mới hiểu màu sắc mà Tần Minh Nguyệt nhắc là gì.
Bởi vì…
Ực.
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Cơ thể anh lập tức nóng như lửa đốt.
Tần Minh Nguyệt không mặc cảnh phục, chỉ đang mặc bộ đồ khá giống đồ thể thao.
Khá mỏng.
Hiện giờ, quần áo đều ướt nhẹp vì bị thấm nước mưa.
Quần áo… trong suốt.
Xuyên qua lớp quần áo là da thịt trắng nõn của cô ta.
Một tay có thể ôm trọn vòng eo.
Còn có…
Ừng ực.
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Hiểu rõ mọi chuyện.
Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt sáng lấp lánh.
Phản ứng này…
Vừa mới hiểu ra sao?
Tần Minh Nguyệt lập tức nở nụ cười, hỏi: “Giờ thì… anh biết màu sắc là gì chưa?”
Biểu cảm ấy, giọng nói ấy…
Đúng chuẩn mấy chị gái tài sắc vẹn toàn.
Ừng ực.
Trương Minh Vũ lại gian nan nuốt nước bọt.
Anh gật đầu một cách máy móc.