Trương Minh Vũ suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Ổn rồi, đợi một lát nữa coi cô có phản ứng gì không đã”.
Thực ra là đã xong hết rồi.
Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể lấy sạch nọc độc ra được.
Nhưng nếu chỉ còn một ít thì cũng không gây ảnh hưởng tới tính mạng.
Anh nói như vậy chỉ để đề phòng Tần Minh Nguyệt trả đũa anh mà thôi.
Dù sao hồi nãy... cũng hơi quá đáng mà nhỉ?
Nghe thấy thế, Tần Minh Nguyệt nhíu mày lại.
Cuối cùng cũng chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi im lặng chỉnh sửa quần áo.
Tần Minh Nguyệt ngồi thẳng dậy.
Nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cảm thấy ngượng ngùng mãi không thôi.
Nhưng anh không dám thể hiện ra ngoài mặt, nếu không... sẽ là chột dạ!
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới tỏ ra không vui nói: “Nhìn tôi làm gì hả? Định cảm ơn tôi hay sao? Nếu muốn lấy thân báo đáp thì thôi dẹp giùm, tôi không thèm cô đâu”.