Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2217



Trương Minh Vũ nghe vậy lập tức muốn hộc máu!  

Muốn đi vệ sinh thì nói với tôi làm gì?  

Trương Minh Vũ bực bội liếc mắt, nói: "Đi đi, chuyện này cũng nói với tôi, sợ tôi không đến nhìn trộm sao?"  

Khuôn mặt Tần Minh Nguyệt đỏ ửng.  

Trương Minh Vũ cũng không để ý.  

Anh dừng bước, tự thế như định đặt Tần Minh Nguyệt xuống.  

Tần Minh Nguyệt đỏ mặt nói: "Làm gì vậy? Anh phải cõng tôi đi chứ”.  

Trương Minh Vũ nghe vậy, cơ thể run lên kịch liệt.  

Một lúc sau, mới đần độn hỏi: "Tôi cõng cô... đi vệ sinh hả?"  

Tần Minh Nguyệt liếc mắt, nói: "Tôi bảo anh cõng tôi đi đến chỗ khuất!"  

A... Ha ha...  

Trương Minh Vũ cười một cách ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: "Làm tôi giật cả mình, tôi còn tưởng rằng bảo tôi cõng cô đi tiểu, vậy không phải tiểu lên cả người tôi sao?”  

Anh vừa lẩm bẩm, vừa đi về phía bên cạnh.  

Tần Minh Nguyệt nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hung hăng trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Nhưng bây giờ...  

Cô ta cũng không làm được gì.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ dẫn Tần Minh Nguyệt đến một bụi cỏ rậm rạp bên cạnh.  

Ngồi xổm người xuống.  

Tần Minh Nguyệt dựa theo một cây lớn và từ từ di chuyển.  

Lần này, cô ta cẩn thận nhìn xung quanh, rất sợ ở nơi nào đó lại chui ra một con rắn nhỏ.  

Sau khi chắc chắn không có, lúc này mới thả lỏng.  

Trương Minh Vũ cười toét miệng, hỏi: "Có cần tôi ở đây nhìn chằm chằm vào cô không?"  

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, hét lên: "Cút!"  

Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Được thôi!"  

Nói xong, vội vàng xông ra bụi cỏ bên ngoài!  

Tần Minh Nguyệt khó khăn thở dốc, ngực kịch liệt phập phồng!  

Tức chết mất!  

Vốn dĩ muốn xem có thể nắm được điểm yếu nào đó của anh hay không.  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ quá vô liêm sỉ!  

Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt lại hung dữ trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ rời đi.  

Cô ta định cởi quần!  

Hù!  

Bỗng nhiên, Trương Minh Vũ ở phía sau cây nhô đầu ra!  

Tần Minh Nguyệt sợ hết hồn, khẽ kêu nói: "Anh làm gì vậy?"  

Trương Minh Vũ cười xấu xa, nói; "Nhớ đè cỏ dại xuống, nếu không sẽ bị châm chít đấy”.  

Nói xong, anh bước chân rời đi.  

Tần Minh Nguyệt ngẩn người.  

Châm chít?  

Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt phản ứng lại, trên gương mặt đẹp lại lộ ra vẻ tức giận!  

Nhưng...  

Ngẩng đầu nhìn lại, Trương Minh Vũ từ sớm đã không thấy bóng dáng!  

Tên khốn kiếp!  

Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, hàm răng cũng sắp bị cắn nát!  

Hừ!  

Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt hừ một tiếng!  

Giờ phút này, Trương Minh Vũ đã trở lại vị trí mới vừa dừng lại.  

Lặng lẽ ngồi xuống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.