Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2232



Không đuổi theo mà bảo tôi chạy lâu như vậy?  

Trương Minh Vũ đặt mông ngồi trên mặt đất.  

Phàn nàn trong bất lực!  

Nhưng ánh mắt của Tần Minh Nguyệt tràn đầy sự khó hiểu.  

Vừa rồi rõ ràng là...  

Bỗng nhiên, trong con ngươi của Tần Minh Nguyệt lóe lên một ý nghĩ, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ...”  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chẳng lẽ cái gì?  

Bùm!  

Bỗng nhiên, lại một tiếng nổ nặng nề vang lên!  

Trương Minh Vũ sợ hết hồn!  

Định thần nhìn lại...  

Ở phương hướng mà bọn họ đến, phát ra một luồng ánh sáng vàng khắp bầu trời!  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc.  

Lại chiến đấu nữa sao?  

Nhưng...  

Rốt cuộc là ai giúp mình?  

Trương Minh Vũ đầy sự khó hiểu.  

Nhưng trong mắt Tần Minh Nguyệt hiện lên sự đau khổ.  

Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt chỉ có thể lặng lẽ than thở.  

Không còn cách nào khác.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới chậm rãi đi đến.  

“A…"  

Bỗng nhiên, lại là một tiếng gào thống khổ vang lên!  

Làm rung động toàn bộ rừng rậm!  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, cơ thể cũng khẽ run rẩy!  

Đây là... Tiếng kêu của loài thú hoang nào vậy?  

Thật sự có thú hoang sao?  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng, sợ hãi tột độ!  

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt không đổi, giống như không nghe thấy.  

Lúc sau, Trương Minh Vũ mới mê man hỏi: "Chúng ta... Không đi sao?"  

Nghe âm thanh...  

Giống như thú hoang cách đây không xa...  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Không cần, vẫn kịp”.  

Trương Minh Vũ nghe vậy khóe miệng khẽ co quắp lại.  

Thế nào gọi là vẫn kịp...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng không thể nói thêm được gì.  

Yên lặng nghỉ ngơi.  

Trời hoàn toàn trở tối.  

Tần Minh Nguyệt nói: "Tối nay an toàn rồi, không đốt lửa là được”.  

Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: "Vậy chúng ta ăn gì?"  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Không ăn là được rồi”.  

Phì!  

Trương Minh Vũ lại bị kích động.  

Không ăn?  

Tần Minh Nguyệt không vui nói: "Một người đàn ông không ăn một bữa thì có làm sao, cũng không đói chết được”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hung hãn co quắp lại.  

Mẹ kiếp!  

Nói cũng đúng!  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng không thể nói gì.  

Tần Minh Nguyệt ngồi xuống.  

Nhưng trong mắt luôn hiện ra một vẻ lo lắng.  

Xung quanh yên tĩnh lại. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.