Anh nhếch miệng cười một tiếng, hắng giọng hét ầm lên: “Có ai không! Trưởng phòng Trần bảo ai cho ông ta kiểm tra cơ thể là có thể làm trợ lý của phòng nhân sự!”
“Mau tới đây đi! Muốn làm trợ lý phòng nhân sự thì mau tới! Ai cũng có cơ hội!”
Trưởng phòng Trần bị làm cho choáng váng.
Hai mắt trợn tròn không hiểu gì.
Thế nhưng đến khi ông ta lấy lại tin thần, ngoài cửa đã có một đám người tới vây quanh.
Ai nấy đều hưng phấn tột độ, nhao nhao dò hỏi.
Trương Minh Vũ mỉm cười giải thích: “Vừa rồi trưởng phòng Trần muốn kiểm tra cơ thể của cô bé này, bảo kiểm tra xong là có thể làm trợ lý phòng nhân sự”.
“Nhưng cô bé này không đồng ý. Có ai muốn được kiểm tra cơ thể không? Mau tới đây đi!”
Nghe thấy thế, đám đông lập tức sững sờ.
Bọn họ liếc nhìn trưởng phòng Trần rồi lại nhìn sang cô gái trẻ. Dần dà ai cũng giật mình hiểu ra!
Tiếng bàn tán xôn xao nhanh chóng vang lên!
Trưởng phòng Trần sa sầm mặt, cả giận quát: “Các người… các người đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn! Cậu ta đang vu khống tôi!”
“Người đâu! Gọi bảo vệ! Bảo vệ đâu rồi?”
Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dần kéo tới.
Mấy tên bảo vệ xông tới, người cầm đầu là Vương Tài!
Trưởng phòng Trần nhếch miệng cười lạnh ra lệnh: “Cậu ta cố ý xông vào phòng làm việc, còn đặt điều vu khống tôi! Mau bắt ra ngoài rồi báo công an!”
Trương Minh Vũ chỉ ung dung mỉm cười, không hề lo lắng chút nào.
Cô gái kia lại sợ sệt, hai mắt hoang mang.
Cô ta không ngờ lại làm lớn chuyện tới mức này.
Cô ta vừa thấy biết ơn anh, lại vừa không muốn khiến anh bị liên luỵ. Lỡ như bọn họ thật sự báo công an…
Nghĩ tới đây, cô ta không khỏi lo sợ.
Vương Tài lại tỏ ra do dự.
Dù sao hắn ta cũng biết Trương Minh Vũ là người quen của sếp Chu!