*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông ta vừa nói vừa cúi người, trên mặt đầy vẻ day dứt.
Hành động này khiến mọi người đều sững sờ!
Phó hội trưởng Chu cung kính như vậy với Trương Minh Vũ sao?
Chuyện này...
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ai ai cũng há hốc mồm!
Hà Gia Hoa cũng sững sờ!
Như bị sét đánh ngang tai!
Sao có thể chứ!
Mắt Vương Vũ Nam sáng lên, sùng bái nhìn Trương Minh Vũ.
Ngay lúc này mọi nghi ngờ trong lòng đều tan thành mấy khói!
Nhưng Trương Minh Vũ chỉ cảm thấy bất lực.
Lần này đến anh vốn chỉ định đứng sau điều khiển mọi chuyện, để Vương Vũ Nam đứng ra phụ trách.
Nhưng bây giờ phó hội trưởng Chu làm vậy...
Haizz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài, ngại ngùng mỉm cười: "À... ha ha, không sao, tôi cũng vừa mới tới".
Phó hội trưởng Chu thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta tức giận hét vào hai tên bảo vệ: "Hai người mù à? Hôm nay tôi dặn cái gì mấy người quên hết rồi chắc?"
"Sau khi đi về thu dọn đồ đạc cút cho tôi!"
Hai bảo vệ lập tức trợn tròn mắt, lộ vẻ sợ hãi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần trách bọn họ, tôi còn chưa đi qua mà".
Phó hội trưởng Chu sững sờ, cung kính cúi người, cười đáp: "Mời! Mời cậu Minh Vũ!"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, đi vào trong.
Hai tên bảo vệ gập người chín mươi độ, vô cùng cảm kích!
Mọi người xung quanh đều sững sờ!
Mãi mà không hoàn hồn được!
Ánh mắt của ai cũng lộ vẻ khiếp sợ!