Trương Minh Vũ trợn to mắt, não lập tức chập mạch!
Ông đây... lại bị cưỡng hôn?
Hành động này khiến tất cả mọi người bất ngờ!
Triệu Khoát há hốc mồm, trợn tròn mắt, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại!
Hàn Thất Thất cười dí dỏm, kiêu ngạo nói: "Bây giờ thì anh biết cái gì mới là thật chưa?"
Khóe miệng Triệu Khoát co giật!
Một lúc sau hắn mới hoàn hồn, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên ngọn lửa vô tận!
"Chú Hàn, đây là sao ạ!"
Triệu Khoát lạnh lùng nói, cố gắng nén giận!
Hàn Thiên Hoa nghiến răng nghiến lợi, tức giận quát: "Hàn Thất Thất con quá đáng rồi đấy!"
Hàn Thất Thất không hề sợ hãi, cô phản bác lại: "Chuyện của con con làm thì có gì là quá đáng? Con chưa đồng ý bố đã bắt con gả cho người ta chẳng phải mới là quá đáng sao?"
"Con..."
Lồng ngực Hàn Thiên Hoa phập phồng lên xuống, dù rất tức giận nhưng ông không biết phải nói gì.
Một đời kiêu hùng cũng có lúc không đấu lại một người!
Hàn Thiên Hoa nghiến chặt răng, tức giận nói: "Con chờ đấy để xem bố xử lý con thế nào!"
Nói xong ông quay người nhìn Triệu Khoát cười nói: "Cái đó... cháu đừng nổi giận, Thât Thất còn nhỏ, không hiểu chuyện, bác sẽ dạy dỗ lại con bé".
Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm, lửa giận trong mắt như sắp phun ra đến nơi vậy!
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đây không phải chuyện anh có thể khống chế nổi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chanh chua lại vang lên: "Không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Chẳng phải do cô không được dạy bảo tử tế sao?"
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng!
Vừa nghe còn tưởng là Lý Phượng Cầm đến!
Qua đầu nhìn lại, một người phụ nữ mặc áo dài Thượng Hải đi vào, bà ta để tóc xoăn, mồm ngậm điếu thuốc.
Mẹ kiếp! Có khác nào bà chủ trọ đâu cơ chứ!
Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức co giật.
Sau lưng bà ta còn có một người đàn ông trung niên, cơ thể gầy gò, đeo kính vàng trông có vẻ nhã nhặn lịch sự.