*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bốp!
"Á!"
Tóc vàng kêu lên thất thanh, cả người ngã về sau!
Tên côn đồ cũng sững sờ!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, nói: "Cảm ơn nha!"
Nói xong, mắt anh lóe lên tia rét lạnh!
Trương Minh Vũ lại giơ chân giẫm thật mạnh lên chân của tên côn đồ!
"A!"
Tên côn đồ kêu gào thảm thiết!
Trương Minh Vũ cũng nhân cơ hội này thoát ra!
Anh xoay người lại, lên gối!
Bụp!
Thoáng chốc, tên côn đồ chợt im bặt!
Tròng mắt như sắp rơi ra ngoài!
Cơn đau thấu tim làm hắn ta không thở nổi!
Chỗ trí mạng của đàn ông đau buốt!
Trương Minh Vũ đẩy nhẹ, tên côn đồ té thẳng xuống đất.
Đánh nhau thôi mà, cần gì quy tắc?
Cứ thắng là được!
Trương Minh Vũ cảm thấy sau trận đánh này, hình như mình lại trưởng thành hơn nhiều.
Anh quay đầu, cảnh tượng đẹp đến mức làm ba người phải kinh ngạc!
Mặc dù Hàn Thất Thất biết Trương Minh Vũ rất giỏi nhưng không ngờ trong thời khắc nguy cấp thế này, anh vẫn có thể phản đòn!
Mắt Vương Vũ Nam sáng rỡ.
Chu Vân Phong choáng váng!
Kế hoạch ấp ủ lâu như vậy, mới thế đã kết thúc rồi?
Ngay sau đó, trong nháy mắt, mặt Chu Vân Phong sầm xuống, phẫn nộ ngẩng đầu nhìn về phía xa xa!
Ba tên côn đồ nằm dưới đất đang giãy dụa vì đau.
Hàn Thất Thất không còn do dự nữa, sau khi cố thoát ra, cô ta xông ra ngoài, mừng rỡ nói: "Tuyệt đó! Làm tôi giật mình, tôi còn tưởng anh sắp ngoẻo rồi chứ!"
Nụ cười của Trương Minh Vũ chợt tắt.
Ngoẻo…