Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Hai ba mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen nối đuôi nhau bay ra!
Chúng ngã xuống đất, đau đớn co quắp cơ thể!
Tiếng kêu rên vang lên không ngớt!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, quan sát thật kỹ từng động tác của Long Tam.
Trong lòng cũng thấy hưng phấn!
Lúc nào... anh mới có thể đạt đến trình độ này?
Bốp bốp bốp!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên liên tiếp!
Xung quanh cơ thể Long Tam tỏa ra khí thế lạnh như băng!
Vô cùng kinh khủng!
Anh chàng tóc xám nhíu mày, nhìn chằm chằm Long Tam!
Sau năm phút, hơn ba mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen ngã xuống đất!
Trương Minh Vũ vô cùng vui mừng!
Nhưng ánh mắt của Chu Vân Phong lại tràn đầy vẻ khiếp sợ!
Đây... đây là kẻ nào vậy?
Một giây sau, Long Tam trầm mặt xông đến, lo lắng nói: "Cậu Minh Vũ, xin lỗi cậu!"
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sau khi hoàn hồn anh chỉ cười nói: "Đâu sao đâu, anh đánh ác ghê!"
Long Tam vẫn cứ cúi đầu.
Không bảo vệ tốt được Trương Minh Vũ, tức là không làm tròn bổn phận.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu mỉm cười: "Bên đó còn có một tên, giải quyết xong chúng ta nói tiếp".
Long Tam lập tức ngẩng đầu.
Con mắt lóe lên sát ý!
Anh chàng tóc xám híp mắt, cảm thấy khiếp sợ.
Mặc dù chưa ra tay nhưng anh ta biết mình không phải đối thủ của Long Tam!
Anh ta nghi ngờ nhìn Trương Minh Vũ, kinh ngạc nói: "Lợi hại đấy, không ngờ..."
Trương Minh Vũ đắc ý nói: "Anh thấy đấy, có bà chị tài giỏi có lợi chưa?"
"Anh cũng thấy tôi vẫn an toàn mà".
Anh chàng tóc xám hứng thú nhìn, cười khẩy: "Núi không chuyển thì nước chuyển, chúng ta sẽ gặp lại”.
Nói xong anh ta liền xông ra ngoài.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Nói đi là đi à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.