Một tên đầu to nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Dưới ánh đèn đường, anh chợt cảm thấy quen thuộc.
Nhưng khuôn mặt này...
Tên đầu to lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, không ngờ phải không?"
Giọng nói này...
Chu Vân Phong?
Trương Minh Vũ sững sờ!
Mẹ nó... sao đầu anh ta tự nhiên to ra một vòng vậy!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn lại, anh cười nói: "À, hóa ra là anh, vậy thì tôi yên tâm rồi".
"Hôm nào tôi sẽ đến nhà họ Hàn đưa quà cho anh, không có chuyện gì chúng tôi đi trước nhé!"
Nói xong liền kéo tay Lâm Kiều Hân vào trong xe.
Lâm Kiều Hân cũng sững sờ!
Chu Vân Phong lạnh lùng nói: "Đứng lại!"
Mặt Trương Minh Vũ tràn ngập vẻ bất lực.
Chu Vân Phong híp mắt, lạnh lùng nói: "Cướp người phụ nữ của ông đây, còn hại ông đây thảm thế này! Mẹ nó mày còn muốn đi á? Mày coi bổn thiếu gia là cái thá gì?"