Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam nhanh chóng đi vào trong phòng làm việc.
Còn Trương Minh Vũ không lập tức đi vào mà đứng ngoài cửa gọi cho Tô Mang một cuộc điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy.
Giọng nói trong trẻo của Tô Mang vang lên: “Sao thế em trai? Đồ tới kịp không?”
Anh mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên là kịp rồi. Trước giờ chị ba của em làm việc đều rất đáng tin cậy mà”.
Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng trong lòng anh cảm thấy cực kỳ cảm kích.
Tô Mang như thở phào một hơi, bật cười bảo: “Vậy thì tốt”.
Lúc này anh mới dần thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Chị ba… hôm nay… em lại làm phiền chị rồi”.
Mặc dù anh rất không muốn nói ra câu này nhưng lại không kìm lòng được.
Tô Mang ngẩn người, bực bội mắng: “Thằng nhóc thối, em đang nói gì đấy, khách sáo với chị làm gì?”
Anh cười đáp: “Đương nhiên em sẽ không khách sáo với chị rồi. Nhưng mà… huy động nhiều trực thăng vũ trang như vậy… chắc chắn chị phải mất nhiều công sức lắm…”
Trực thăng vũ trang không phải thứ mà ai cũng có thể điều động được.
Cô ấy cười phá lên: “Yên tâm, chị ba của em chỉ hỗ trợ tìm thức ăn thôi. Chị không điều động được trực thăng vũ trang đâu”.
“Hả?”
Anh ngơ ngác hỏi: “Vậy thì…”
Cô ấy nói tiếp: “Đây đều là công lao của chị cả đấy”.
Anh giật nảy mình.
Chị cả?
Trong đầu vô thức nhớ tới bóng dáng hiên ngang khi còn bé kia…
Giờ đây…
Anh kích động dò hỏi: “Bây giờ chị cả đang làm gì thế?”
Tô Mang khẽ cười đáp: “Chị ấy không cho chị nói cho em biết. Chị không dám làm trái lời chị ấy đâu”.
Tuy chỉ là một câu nói đùa nhưng Trương Minh Vũ vẫn có thể cảm nhận được sự tôn kính của cô ấy dành cho chị cả.
Anh thất vọng nói: “Thôi vậy”.
Thế nhưng gánh nặng trong lòng anh đã tiêu tán không ít.
Ít nhất thì… Tô Mang không phải phí quá nhiều sức lực.
Nhưng đồng thời anh cũng nổi lên lòng tò mò, không biết… chị cả đang làm gì rồi?
Giọng nói cao vút của Tô Mang lại vang lên: “Em vẫn có địa vị quan trọng trong lòng chị ấy hơn nhiều. Trước kia lúc chị bị người ta bắt nạt không được giúp đỡ như vậy đâu”.
“Lúc chị nói với chị cả em đang bị người ta gây khó dễ, suýt chút nữa chị ấy đã điều cả xe tăng đạn pháo tới luôn rồi!”
Trương Minh Vũ: “…”
Xe tăng… đạn pháo?
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, lòng hiếu kỳ càng thêm mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, anh mới cười nói: “Vậy hôm nay vẫn phải cảm ơn chị ba nhiều. Nếu không có chị, hôm nay em xong đời rồi”.
Tô Mang kiêu ngạo đáp: “Coi như em vẫn còn lương tâm. Ngoan ngoãn nghĩ xem khi chị trở về phải cảm ơn chị như thế nào đi!”