*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hình như trong nhà có khách tới, bây giờ vẫn về kịp bữa tối”.
Lâm Kiều Hân cười nói.
Anh sững sờ.
Trong nhà…
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, trong lòng lại xuất hiện cảm giác quái dị.
Chiếc xe mau chóng đỗ lại trước cổng biệt thự nhà họ Lâm.
Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ mới phát hiện trong sân đã có một chiếc xe tự bao giờ.
Bentley?
Anh nhíu mày, cảm thấy chiếc xe này rất quen thuộc.
Là xe của Dịch Thanh Tùng!
Khách tưới nhà… là Dịch Thanh Tùng sao?
Lâm Kiều Hân cũng mờ mịt nhìn theo.
Sau một hồi im lặng, hai người mới cất bước đi vào trong nhà.
Vừa mới vào, cả hai đã nghe thấy tiếng cười rộ của Lý Phượng Cầm: “Ôi trời, Thanh Tùng nhà chúng ta giỏi thật đấy!”
“Mới trở về chưa đầy một tháng mà đã kinh doanh được một trung tâm thương mại rồi sao? Thật là lợi hại! Nếu bác có một chàng rể như cháu thì có thể yên lòng xuống suối vàng rồi!”
Dịch Thanh Tùng giả bộ khiêm tốn nói: “Sao bác lại nói như vậy? Nhất định bác sẽ sống lâu trăm tuổi”.
Nghe hắn ta nói vậy, Lý Phượng Cầm lại càng cười tươi rói, không khép được miệng.
Trương Minh Vũ thầm trợn mắt khinh bỉ.
Tiếng bước chân truyền tới.
“Kiều Hân về rồi đấy à?”
Dịch Thanh Tùng vội vàng đứng dậy, kích động hô lên.
Thế nhưng cô chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lại.
Phản ứng của cô khiến Trương Minh Vũ mừng thầm trong lòng.
Dù sao chuyện lần trước ít nhiều cũng sẽ khiến cô có khúc mắc trong lòng.
Vẻ mặt của Dịch Thanh Tùng trở nên gượng gạo.
Hắn ta đang định đặt mông ngồi xuống thì đột nhiên chú ý tới Trương Minh Vũ ở phía sau.
Hắn ta kinh ngạc thốt lên: “Trương Minh Vũ? Sao… sao anh lại về đây?”
Anh cũng sững sờ.
Chẳng lẽ hắn ta cũng biết chuyện… anh chuyển ra ngoài sao?
Lý Phượng Cầm cười lạnh châm chọc: “Hừ, ở bên ngoài không kiếm ăn được nữa nên lại mặt dày xin ăn nhờ ở đậu trong nhà họ Lâm của bác chứ sao?”
“Đuổi cũng không chịu đi!”
Lâm Kiều Hân nhíu mày, không vui nói: “Mẹ!”
Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái rồi mới hậm hực ngồi xuống.
Nụ cười trên mặt bà ta đã biến mất. Bà ta kiêu căng ngồi bắt chéo chân.
Dịch Thanh Tùng không khỏi co giật khoé miệng.