Kiều Hân à, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi!
Nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ ngợi gì thì cô đã nói tiếp: “Minh Vũ, tối nay anh thu dọn đồ đạc chuyển đến phòng tôi ở đi. Để cho anh Dịch ngủ phòng anh”.
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Lý Phượng Cầm trợn trừng hai mắt, vẻ mặt khó tin!
Dịch Thanh Tùng nắm chặt tay thành nắm đấm, lửa giận cháy ngùn ngụt trong lòng!
Còn Trương Minh Vũ thì chết lặng.
Mãi lâu sau anh mới kịp phản ứng lại.
Lâm Kiều Hân… đang bảo vệ anh sao?
Thoáng chốc, cảm xúc trong anh trở nên phức tạp lạ thường. Anh vô thức thấy xúc động.
Thì ra đây chính là cảm giác được người ta bảo vệ.
Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, khoé miệng không kìm được nhếch lên nở nụ cười hạnh phúc.
Anh bỏ ra nhiều công sức như vậy không hề uổng phí!
Chỉ một câu nói này đã đáng để anh hết lòng vì cô rồi!
Lý Phượng Cầm nổi giận đùng đùng, lồng ngực phập phồng: “Kiều Hân! Con… con điên rồi hả? Trước giờ con vẫn luôn giữ cho mình tấm thân trong sạch cơ mà!”
“Sao con lại có thể…”
Nghe bà ta nói thế, dục vọng trong đáy mắt Dịch Thanh Tùng càng thêm mãnh liệt!
Trương Minh Vũ hoàn toàn bị hắn ta cho vào quên lãng!
Lâm Kiều Hân lại chẳng hề để tâm, vẻ mặt lạnh lùng.
Lần đầu tiên anh cảm thấy gương mặt lạnh lùng này của cô lại xinh đẹp như vậy!
Khoé miệng của anh mất khống chế, nụ cười trên môi càng thêm xán lạn…
Cảnh tượng này càng khiến Lý Phượng Cầm nổi trận lôi đình!
“Mày cười cái gì? Sao mày dám cười? Nếu không tại thằng rác rưởi như mày thì nhà họ Lâm chúng ta đã chẳng đến bước đường như ngày hôm nay!”
“Mày cản trở sự nghiệp của nhà họ Lâm, lại còn làm chậm trễ tuổi xuân của Kiều Hân nhà tao!”
“Đã vậy mày còn muốn cả nhà họ Lâm chúng tao đều phải chịu nhục theo mày!”
“Trương Minh Vũ mày rốt cuộc có biết xấu hổ là gì không hả?”
Súng liên thanh của bà ta lại hoạt động, nói không ngừng nghỉ!
Vẻ mặt tươi cười của anh lập tức trở nên cứng ngắc.
Mục tiêu… lại dời đến người anh rồi sao?
Bà ta gào thét ầm ĩ: “Mày không cần mặt mũi thì cũng đừng liên luỵ tới nhà họ Lâm!”
“Nếu mày có được một phần mười năng lực của Thanh Tùng thì nhà họ Lâm bọn tao cũng không sa sút tới mức này!”
“Mày chỉ là một thằng ăn hại khiến chúng tao mất mặt!”
“Nhà họ Lâm không chào đón loại rác rưởi như mày, mau cút đi cho tao!”
Dứt lời, bà ta chỉ thẳng vào mặt anh!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn đầy tức tối.
Lâm Kiều Hân nhíu mày, bực bội nói: “Mẹ nói cái gì đấy? Sao mẹ lại đối xử với anh ấy như vậy?”
“Anh ấy đâu có làm gì sai?”
Lời nói của cô càng chọc giận Lý Phương Cầm. Bà ta lo lắng nói: “Con à, rốt cuộc thằng khốn nạn kia đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà con suốt ngày giúp đỡ che chở cho nó vậy hả?”