“Giữ lại đồ vô dụng như nó thì được tích sự gì? Nó lãng phí tuổi thanh xuân của con chưa đủ hay sao?”
“Thanh Tùng xuất sắc hơn nó bao nhiêu?”
Dịch Thanh Tùng nhướng mày, khó kìm được vẻ kiêu ngạo trên mặt.
Lâm Kiều Hân vội vàng phân bua: “Minh Vũ không phải đồ vô dụng! Lần này cũng là con gọi anh ấy trở về!”
Nghe thấy cô nói vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Lý Phượng Cầm hoảng sợ hỏi: “Con gọi nó về? Con gọi nói về làm gì hả con?”
Cô mím môi nín nhịn nhưng cuối cùng vẫn thốt ra: “Anh ấy trở về để bảo vệ con!”
“Cái gì?”
Bà ta trừng mắt há hốc mồm nhìn cô, khó tin hỏi: “Kiều Hân? Con bị ốm à? Sao con lại hồ đồ như vậy?”
“Sao con không bảo Thanh Tùng bảo vệ con?”
“Con gặp khó khăn gì cứ nói với Thanh Tùng, chắc chắn thằng bé sẽ giải quyết giúp con mà!”
“Con bảo Trương Minh Vũ bảo vệ con làm gì? Thằng ăn hại này có đánh thắng nổi một con chó không hả?”
“Đến cả con chó cũng chẳng bằng thì nó bảo vệ con kiểu gì?”
Cho dù đã dùng đủ mọi từ ngữ miệt thị nhưng Lý Phượng Cầm vẫn không thể lột tả được hết sự khinh thường từ tận đáy lòng đối với Trương Minh Vũ!
Những lời này… hơi quá đáng rồi.
Anh cau mày, khó chịu chất vấn: “Con đã đánh nhau với chó bao giờ đâu mà mẹ biết là con không đánh thắng được chó?”
Lời anh vừa nói đã hoàn toàn chọc giận bà ta: “Thằng vô dụng nhà mày còn dám cãi lại tao cơ à? Mày nói thử xem mày làm được trò trống gì? Loại gầy còm thấp bé như mày lại đánh được chó cơ à?”
“Mày nhìn đi, vệ sĩ của Thanh Tùng kia kìa! Một đầu ngón tay của người ta cũng đủ để đè chết mày!”
“Mày có được cái nước non gì không hả?”
Trương Minh Vũ cười lạnh đáp: “Mẹ bảo anh ta thử dùng một đầu ngón tay tay đè chết con xem nào?”
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Lý Phượng Cầm giận tím mặt, quát ầm lên: “Tao chỉ lấy ví dụ thế thôi! Mỗi thế mà cũng không tự suy ra được à?”
“Chọn bừa một người trong đám vệ sĩ kia cũng có thể dễ dàng đập chết mày!”
“Đồ ăn hại!
“Mau cút ra ngoài cho tao! Bây giờ tao không muốn nhìn thấy cái bản mặt khốn nạn của mày!”
Nói rồi bà ta đứng bật dậy bắt đầu xô đẩy Trương Minh Vũ!
Cơn giận trong lòng anh ngày càng sôi sục. Còn cơ thể thì không ngừng bị bà ta đẩy về phía cổng.
“Mẹ làm gì đấy?”
Lâm Kiều Hân vội chạy tới ngăn cản.
Bà ta hất cô ra ngoài, giận dữ gào thét: “Mẹ không muốn nhìn thấy nó nữa!”
“Không có nó thì Thanh Tùng vẫn có thể bảo vệ được con!”
“Nó không chịu đi thì mẹ đi!”
Giọng nói của bà ta vô cùng kiên định!
Ánh mắt Trương Minh Vũ lập tức trở nên lạnh lẽo!
Lửa giận trong lòng cũng dâng trào mãnh liệt!
Lâm Kiều Hân dùng sức kéo tay Lý Phượng Cầm, giận dữ hét lên: “Mẹ đang làm cái gì thế hả?”