*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Phượng Cầm không nhịn được quát tháo: “Đứng lại! Con đứng lại cho mẹ!”
Lâm Kiều Hân chợt dừng bước, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì không? Con phải đi ngủ”.
Bà ta hít sâu một hơi, nổi giận nói: “Rốt cuộc con đã bị thằng khốn nạn kia cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi hả?”
“Trương Minh Vũ cho con được cái gì thì Thanh Tùng có thể cho con gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí là cả nghìn lần cái đó!”
Cô trầm ngâm hồi lâu mới thản nhiên đáp: “Anh ấy có thể cho con cảm giác an toàn”.
Bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại buột miệng nói ra câu này.
Thế nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng hiện lên bóng dáng Trương Minh Vũ đứng ra bảo vệ cô.
Dịch Thanh Tùng kích động lên tiếng: “Kiều Hân, em yên tâm. Anh cũng có thể bảo vệ em!”
“Hơn nữa anh dám chắc anh tốt hơn Trương Minh Vũ gấp nghìn lần! Anh cam đoan sẽ không để em xảy ra chuyện gì!”
“Cho dù có phải chết anh cũng sẽ che chở cho em!”
Lý Phượng Cầm vô cùng hài lòng, cảm thán nói: “Con nghe đi! Thằng Trương Minh Vũ kia thì có thể cho con cảm giác an toàn cái khỉ gì?”
“Có Thanh Tùng ở đây, nhất định con sẽ không gặp nguy hiểm gì cả!”
Dịch Thanh Tùng vội vàng lên tiếng phụ hoạ: “Đúng đấy Kiều Hân. Anh xin thề trước mặt tổ tông nhà họ Dịch, anh sẽ không để em phải chịu tổn thương dù chỉ một chút!”
Lâm Kiều Hân nhếch miệng nở nụ cười khinh thường.
Sẽ sao?
Lý Phượng Cầm thì cười tươi như hoa, vui vẻ nói: “Con nghe thấy chưa. Thanh Tùng đã nói như vậy rồi, con còn không mau…”
Choang!
Bà ta chưa kịp nói hết câu thì một tràng tiếng thuỷ tinh đổ vỡ bất thình lình vang lên!
Tất cả mọi người lập tức sợ chết khiếp!
Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn thử, chỉ thấy cửa sổ của biệt thự đã vỡ vụn thành từng mảnh, rơi lả tả xuống đất!
Giữa rừng cây tối om chợt loé lên từng bóng người đen sì!
Hự!
Cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều sợ hãi hít một hơi khí lạnh!
Trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ hoang mang!
Ngay sau đó, ba bóng đen vọt thẳng vào trong biệt thự với tốc độ kinh người!
Dáng người đối phương rất lực lưỡng, trên người tản ra một luồng khí thế hùng hổ doạ người! Toàn thân bọn họ đều mặc toàn một màu đen kịt, không thể nhìn ra được gì!
Chuyện này…
Dịch Thanh Tùng và Lý Phượng Cầm trợn tròn mắt, khiếp sợ không thốt nên lời!
Ba người kia nhanh chóng đi tới giữa phòng khách.
Bọn họ liếc nhìn một lượt rồi dừng lại trên người Lâm Kiều Hân!
Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên: “Bắt lấy cô ta!”