Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 463: Cậu mau bắt người lại đi!”



Hai người còn lại thì mặc áo da màu đen.  

Gã áo đen lạnh giọng nói: “Giải quyết đi, đừng làm chậm trễ thời gian”.  

Gã áo da cung kính đáp: “Vâng!”  

Dứt lời, một gã vội vàng vọt thẳng về phía anh!  

Lý Phượng Cầm còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.  

Còn Dịch Thanh Tùng thì cong môi cười lạnh, ung dung khoanh tay trước ngực như đang xem kịch.  

Chỉ mỗi Lâm Kiều Hân có lòng lo lắng cho anh.  

Trương Minh Vũ vẫn đứng yên tại chỗ không thèm động đậy, cứ như không nhìn thấy đang có người sắp tấn công mình.  

Tốc độ của gã áo da vô cùng khủng bố, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt anh!  

Thế nhưng anh vẫn không hề động đậy!  

Sợ đơ người rồi à?  

Dịch Thanh Tùng càng thêm đắc ý!  

Ngay khi nắm đấm của gã áo da sắp chạm tới người anh thì một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện!  

Giây phút trông thấy có người tới, gã áo da lập tức trợn trừng mắt, con ngươi co rút!  

Nhưng những người còn lại vẫn chưa kịp phản ứng!  

Bốp!  

Một tiếng vang trầm đục vang lên. Cơ thể gã áo da bị đánh bay ngược ra sau!  

Phụt!  

Máu tươi phụt ra ào ào giữa không trung!  

Gã áo da nặng nề ngã lăn ra đất, đau đớn giãy giụa không ngừng!  

Gã ta vặn vẹo hồi lâu vẫn không thể bò dậy nổi!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh vang lên dồn dập!  

Đám người xung quanh lấy lại tinh thần nhìn sang mới giật mình phát hiện bên cạnh Trương Minh Vũ đã có thêm một bóng người cao lớn tự bao giờ!  

Không phải ai khác ngoài Long Tam.  

Lý Phượng Cầm không khỏi khiếp sợ!  

Bà ta chưa từng gặp Long Tam nhưng vừa rồi cũng đã được chứng kiến thực lực kinh người của gã áo da màu đen kia.  

Thế mà gã ta lại bị… Long Tam đánh bại… chỉ trong nháy mắt!  

Dịch Thanh Tùng cũng bị làm cho choáng váng, lại càng có thêm nhận thức mới về thực lực của Long Tam!  

Lâm Kiều Hân mím môi thật chặt, hi vọng trong lòng lại bùng lên!  

Gã áo đen híp mắt lại, lạnh giọng lên tiếng: “Giao người này cho tôi, cậu mau bắt người lại đi!”  

Gã mặc áo da còn lại cung kính đáp: “Vâng!”  

Thế nhưng Lâm Kiều Hân đã tranh thủ thời cơ chạy vọt tới bên người Trương Minh Vũ, vẻ mặt vẫn tràn đầy lo âu.  

Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Lần này phải dựa vào cậu rồi. Thực lực của người này không phải hạng xoàng, ít nhất cũng phải chờ năm phút”.  

Năm phút… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.